Xuyên Thư: Xuyên Thành Tra A Sau Omega Ta Mang Thai

Chương 17

Hương thơm ngào ngạt không ngừng lan tỏa.

Trong không khí xung quanh hơi thở đều là loại mùi này.

Bụng dưới của Lương Thích căng thẳng, cánh tay cô chạm vào làn da của Hứa Thanh Trúc.

Có chút mát.

Nhưng cái lạnh này căn bản không cách nào tiêu tan nhiệt độ nóng rực trên người cô.

Lương Thích hơi quay mặt đi, dịch sang bên kia giường.

Nơi nóng nhất là vai.

Như có những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, thấm đẫm chiếc áo thun của cô.

Da thịt trên vai bị bỏng dữ dội.

Là gặp phải chuyện gì đây. Lương Thích nghĩ.

Lương Thích cũng không hỏi.

Cô không biết Hứa Thanh Trúc giống cô hay không, trong bầu không khí như vậy, không muốn để người khác nói chuyện.

Chỉ cần có một bờ vai, hấp thu một ít năng lượng là được.

Dù chỉ một chút thôi.

Nếu như Hứa Thanh Trúc muốn nói, nàng tự nhiên sẽ nói.

Nếu không muốn, Lương Thích liền làm công cụ cho nàng.

May mắn, Hứa Thanh Trúc không ở lại bao lâu.

Nàng dựa vào người cô một lúc rồi rút lui, Lương Thích có thể mơ hồ thấy bóng dáng nàng trong bóng tối.

Nàng ngồi dậy, hai tay chống lên giường, quay lưng với Lương Thích, hướng mặt ra cửa sổ, trong nháy mắt, Lương Thích cảm thấy nàng rất cô độc.

Là cô độc giống như bản thân mình.

Cũng chỉ trong chớp mắt, Hứa Thanh Trúc khom lưng mang giày, nàng đứng dậy cầm điện thoại, giọng nói đã lạnh lùng trở lại, nếu nghe kỹ, vẫn có thể nghe ra nàng vừa khóc.

“Tôi đi trước đây.” Hứa Thanh Trúc nói.

Lương Thích cũng ngồi dậy: “Không định nói gì sao?”

Hứa Thanh Trúc dừng bước: “Muốn nghe gì?”

“Cô không phải nói muốn tán gẫu sao?” Lương Thích hỏi.

Hứa Thanh Trúc lắc đầu: “Hiện tại không muốn nữa.”

Lương Thích: “….”

Nàng ấy vậy mà thật tuỳ tính.

Tuy nhiên cũng rất thú vị.

Lương Thích cho rằng Hứa Thanh Trúc sẽ là kiểu người hướng nội, lạnh lùng nhưng ôn nhu nội liễm, cô không ngờ rằng sau khi tiếp xúc với nàng, người này lại khiến cô bất ngờ.

Không phải là người thông minh lỗi thời, cũng không phải là người cố tình ngụy trang.

Nàng trông trầm tính, hiền lành và lãnh đạm nhưng thực ra lại có một trái tim ấm áp và cứng rắn.

Giống như….*Bạch thiết hắc.

(*Ý chỉ bề ngoài hiền lành, trong sáng mà bên trong thì phúc hắc)

Cũng giống như... Giả heo ăn thịt hổ.

Lương Thích nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ồ.”

Cô cũng không nóng nảy, trở lại giường, mà Hứa Thanh Trúc dừng ở cửa, thấp giọng nói: “Lương Thích.”

“Hả?” Lương Thích trả lời bằng giọng mũi.

“Cô nợ tôi một ân tình phải không?” Hứa Thanh Trúc nói.

Lương Thích: “...?”

“Buổi tối.” Hứa Thanh Trúc nhắc cô: “Chu Di An vẫn luôn che giấu giới tính với bên ngoài.”

“Vậy làm sao cô biết?” Lương Thích hỏi.

“Có một người bạn giúp chẩn đoán và điều trị cho cô ấy.”

“Là Triệu Tự Ninh sao?”

Hứa Thanh Trúc dừng một chút: “Chuyện này không liên quan đến cô.”

“Thế vì sao cô nói cho tôi biết?” Lương Thích đứng dậy, từng bước một tới gần: “Chỉ là muốn giúp tôi thôi ư?”

“Cô nghĩ như nào?”

“Tôi không nghĩ vậy.” Lương Thích đến gần nàng và ngửi mùi thơm trên tóc nàng: “Cô luôn muốn ly hôn với tôi. Nếu tôi ở bên Chu Di An thì cô sẽ có được thứ mình muốn, nhưng cô đã không làm điều đó…Cho dù cô ghét tôi đến mức nào, tôi sẽ không đơn giản tin rằng cô nói với tôi chuyện này vì lo lắng cho tôi, vậy....mục đích của cô là gì? Hay muốn gì khác từ tôi?”

Cô ở rất gần, gần như là dán sát vào Hứa Thanh Trúc nói những lời này.

Đôi môi cách lỗ tai Hứa Thanh Trúc một chút.

Hứa Thanh Trúc không nhúc nhích.

Nàng nghe vậy thấp giọng cười một tiếng, sau đó thu hồi nụ cười: “Mặc kệ là mục đích gì, tôi giúp cô là thật đúng không? Cho nên cô nợ tôi một cái ân tình.”

“Cô muốn tôi làm gì?” Lương Thích hỏi: “Công ty Hứa gia vẫn cần tiền sao? Cô vừa nghe tôi gọi phải không? Bây giờ Lương gia gặp nguy hiểm, họ cần phải bán con gái của mình để đổi lấy một mảnh đất. Tôi không thể giúp cô.”

“Tôi còn chưa nghĩ ra.” Hứa Thanh Trúc nói: “Nghĩ ra tôi sẽ nói cho cô, yên tâm.”

“Hứa Thanh Trúc.” Lương Thích lùi về sau nửa bước: “Cô không còn như trước nữa.”

Cô nói ra sự thật với giọng điệu bình tĩnh.

Hứa Thanh Trúc đột nhiên quay đầu, khóe miệng nở nụ cười: “Có khả năng là cô chưa từng thực sự hiểu rõ tôi?”

Lương Thích nhất thời không nói nên lời.

“Cô nghỉ ngơi đi.” Hứa Thanh Trúc nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.

Lương Thích đứng tại chỗ, nghe thấy tiếng đóng cửa mới hoàn hồn.

--------------------------------------------------------

Hứa Thanh Trúc ra khỏi phòng bệnh bước nhanh về phía thang máy, lúc này chính là lúc bệnh viện đông người.

Lối vào thang máy chật kín người, nàng đứng giữa đám đông, cố gắng hết sức để che giấu bản thân.

Sự điềm tĩnh vừa giả vờ khiến mặt nàng nóng bừng, tai ửng đỏ, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cầm điện thoại cũng thấy nóng.

Ở lòng bàn tay có 5 vết móng tay mà khi nãy nàng đã véo thật mạnh, đầu móng tay hiện lên màu trắng bất thường.

Dì bên cạnh nhiệt tình hỏi: “Cô bé, con thế nào? Có cần gọi bác sĩ giúp không?”

“Không ạ, cảm ơn dì.” Hứa Thanh Trúc lịch sự từ chối.

Nàng đặt tay lên tim mình, cố gắng xoa dịu trái tim đang đập điên cuồng.

Nàng không phải là diễn viên, kỹ năng diễn xuất của nàng quá kém.

Nếu bật đèn lên, Lương Thích nhất định sẽ phát hiện ra sự khác thường của nàng.

May mắn là đèn tắt, nàng có thể giả vờ diễn.

Thang máy lên đến tầng mười, lúc Hứa Thanh Trúc trở lại phòng bệnh, y tá đang treo bình truyền nước, nghe thấy tiếng bước chân quay đầu, cười chào hỏi nàng: “Đã về rồi à.”

“Ừm.” Hứa Thanh Trúc ngồi trên giường, hít thở sâu mấy hơi mới tính khôi phục một ít tinh thần.

“Nằm xuống đi.” Y tá nói: “Treo sớm thì có thể ngủ.”

“Được.” Hứa Thanh Trúc đem điện thoại đặt ở đầu giường, khi tiểu y tá tiêm vào, hỏi: “Bác sĩ Triệu đâu?”

“Khu khám bệnh.” Tiểu y tá trả lời: “Có một bệnh nhân cần khám sức khoẻ, có thể mất một lúc mới xong.”

“Hảo.”

“Cô với cô ấy biết nhau hả?” Tiểu y tá hỏi.

“Ừm, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy, cảm ơn.” Hứa Thanh Trúc đáp.

Đến khi y tá truyền nước xong đi ra ngoài, phòng bệnh yên tĩnh, Hứa Thanh Trúc mới hoàn toàn thư giãn.

Một giọt nước mắt trong veo rơi xuống.

Nàng nâng mu bàn tay lên lau đi.

Điện thoại rất nhanh rung nhẹ.

Nàng miễn cưỡng cầm lên, là tin nhắn của mẹ nàng gửi tới.

【Bảo bối Trúc Tử.】

Hứa Thanh Trúc chưa kịp trả lời, tin nhắn đã nhanh chóng lướt qua màn hình.

【Nếu bố con không đồng ý thì thôi đừng vì những chuyện này mà gây sự với A Thích.】

【Mẹ đã bàn bạc với bố con, Minh Huy đáng bị như vậy, chúng ta cũng vất vả rồi, không còn cách nào.】

【Những thứ này đều không liên quan đến con, hôm nay do mẹ quá kích động nên mới gây áp lực cho con.】

【Thực xin lỗi, mẹ xin lỗi con, con chỉ cần ngoan ngoãn, chuyện gia đình không cần lo lắng, bố con và mẹ đều đã trải qua rồi, chuyện nhỏ này không thể đánh bại chúng ta.】

【Mẹ chỉ có con và em con, thật sự xin lỗi, chúng ta không nên chuyển áp lực cho con.】

【Trúc nhi, mẹ yêu con.】

Hứa Thanh Trúc nhìn chằm chằm đôi mắt liền đỏ lên.

Nàng lau nước mắt, bấm vào màn hình trả lời:【Con có hỏi Lương Thích, Lương gia không giúp được chúng ta.】

Lần này mẹ nàng gửi tới tin nhắn thoại: “Không việc gì, Lương gia giúp chúng ta đủ rồi. Con vẫn chưa nghỉ ngơi sao? Em gái có gây phiền phức gì cho con không?”

Hứa Thanh Trúc trả lời:【Á Á rất ngoan.】

Nàng hàn huyên với mẹ một lúc, mẹ liều mạng xin lỗi và trấn an nàng.

Còn nói rõ Minh Huy chưa đến đường cùng, bố nàng có thể chống đỡ được.

Trang sức Minh Huy là gia nghiệp từ trong tay ông cố nàng truyền lại nhưng bố nàng quả thật không phải người kinh doanh.

Gia nghiệp truyền tới tay, không biết bao nhiêu năm liền xuống dốc.

Cho dù mấy tháng trước vừa nhận được một khoản tài trợ 30 triệu, vẫn không thoát khỏi số phận phá sản.

Hứa Thanh Trúc suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho bố:【Con dự định gia nhập công ty.】