Xuyên Thư: Xuyên Thành Tra A Sau Omega Ta Mang Thai

Chương 16

Lương Thích lái xe về bệnh viện.

Vừa đến, Khâu Tư Mẫn gọi điện thoại tới.

“A Thích.” Khâu Tư Mẫn hơi nghiêm túc nhưng khi gọi biệt danh của cô vẫn tỏ vẻ thân thiết: “Con có gặp Chu Di An không?”

Lương Thích dựa vào tường, lạnh sống lưng.

Đèn trong phòng đã tắt, căn phòng tối om.

Cô khẽ mím môi, giọng nói mềm mại, có chút mơ hồ: “Con gặp rồi.”

“Con cảm thấy thế nào?” Khâu Tư Mẫn hỏi rồi tiếp tục nói mà không đợi câu trả lời của cô: “Con cũng nên ly hôn với Hứa gia, chỉ là một đứa con ốm yếu cũng không phải con ruột của Hứa gia, vì nó mà gia đình chúng ta đã đầu tư 70 đến 80 triệu nhân dân tệ, đây là một khoản không hề nhỏ, nhưng bố mẹ thương con, trước đây con thích nó nên chúng ta sẽ không nói gì, tùy con thôi.”

“Như con thấy, Hứa gia bên kia chính là cái động không đáy, Hứa Quang Diệu lại không phải là người làm ăn, công ty họ sớm muộn cũng sẽ phá sản, tốt hơn hết là rút vốn càng sớm càng tốt. Những gì Chu Di An có thể cho sẽ mất nhiều thời gian hơn con tưởng tượng. Nếu không lấy được mảnh đất phía Nam thành, con…”

“Sẽ như thế nào?” Lương Thích ngắt lời bà, lạnh giọng hỏi.

Khâu Tư Mẫn đột nhiên dừng lại.

Trước đây bà chưa từng nghe Lương Thích nói với giọng điệu này.

Ngày thường con gái bà mặc dù tính tình nóng nảy nhưng trước mặt bà luôn luôn nhu thuận, chưa bao giờ có một câu nặng lời.

Bà cau mày: “Thái độ của con là sao?”

Lương Thích nhẹ nhàng thở ra: “Mẹ cảm thấy con nên có thái độ gì?”

“Lương Thích, con có cái gì không thể nói trực tiếp, đâu cần phải âm dương quái khí với mẹ?” Khâu Tư Mẫn tức giận, lạnh nhạt nói: “Là con muốn mẹ nói đúng không? Vậy mẹ nói thẳng cho con. Cho dù hiện tại thấy Chu Di An không hài lòng, cũng không cần lấy thái độ như vậy đối với mẹ chứ? Mẹ đã tận tâm tận lực giúp con và đồng ý cho con kết hôn với Hứa Thanh Trúc rồi, con là con gái của mẹ, sao mẹ có thể hại con được?”

Lương Thích nhíu mi tâm: “Đúng vậy, mẹ sẽ không hại con.”

Nghe có vẻ bình tĩnh nhưng mang theo ý mỉa mai.

Khâu Tư Mẫn khẳng định trả lời: “Đương nhiên, con là miếng thịt rớt ra từ bụng mẹ. Mẹ là người thương con nhất trên đời này. Làm sao mẹ có thể hại con được?”

“Thật sao?” Lương Thích nhếch môi hỏi ngược lại.

Trong bóng tối, mọi cảm xúc đều được phóng đại vô hạn.

Những cảm xúc phức tạp vừa rồi, đến giờ phút này, đều hóa thành phẫn nộ.

“Con không tin?” Khâu Tư Mẫn cười lạnh: “Lương Thích, con bị gì vậy? Tại sao con lại không tin những gì mẹ nói? Mẹ nuôi con nhiều năm như thế, mẹ đã làm gì sai để con đối xử như này?”

“Vậy mẹ có biết Chu Di An là Alpha không?” Lương Thích lạnh giọng nói.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

Thậm chí còn nín thở.

“Không biết.” Khâu Tư Mẫn nói.

Giọng nói của bà thay đổi một chút.

“Mẹ có biết nếu Alpha và Alpha ở bên nhau, có một người sẽ bị bệnh không?” Lương Thích hỏi.

Khâu Tư Mẫn lại trầm mặc.

Một lúc sau, bà nói: “Tất nhiên là mẹ biết nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến con?”

“Mẹ giới thiệu Chu Di An cho con là có ý gì?” Lương Thích nói: “Mẹ biết cô ta thích con nên muốn đổi con lấy mảnh đất phía Nam thành? Con thực sự không ngờ rằng mình lại đáng giá thế nha.”

Khâu Tư Mẫn nóng nảy: “A Thích, mẹ không có ý đó, Alpha và Alpha vẫn có thể ở bên nhau, Di An không ngại con đã từng kết hôn, con cũng có thể trở thành vợ của con bé. Điều quan trọng nhất là hai đứa phải yêu nhau, mẹ có quen một bác sĩ, hiện nay công nghệ phát triển có khả năng biến Alpha thành Beta hoặc Omega mà không gây hại cho cơ thể.”

“Quả nhiên là mẹ biết.” Lương Thích nói: “Cho nên đề nghị con ly hôn với Hứa Thanh Trúc rồi đi phẫu thuật phân hoá thành Beta hoặc Omega để kết hôn với Chu Di An và Lương gia có mảnh đất phía Nam thành kia, đúng không?”

Khâu Tư Mẫn im lặng.

Sau vài giây, bà cúp máy.

Sự im lặng đôi khi có thể đại diện cho rất nhiều thứ.

Lương Thích buông thả bản thân trong sự trầm mặc vô tận này, tuỳ ý để suy nghĩ của mình trôi đi.

Một lát sau, cô nhận được tin nhắn từ Khâu Tư Mẫn.

【A Thích, nếu con không muốn thì mẹ sẽ không làm. Con biết đấy, trong bốn đứa, mẹ thương con nhất, bất kể con làm gì, mẹ đều ủng hộ con. Hiện tại, vấn đề tài chính của Lương gia khó khăn hơn con tưởng, dù sao con đã sống trong nhà hơn 20 năm cũng là một phần của gia đình, Tân Chu và Tân Hoà luôn làm việc chăm chỉ trong công ty suốt thời gian qua, tuổi vẫn còn trẻ, hiện tại chỉ có con mới giúp Lương gia vượt qua cửa ải này, coi như mẹ cầu xin con. Mảnh đất phía Nam thành quyết định sinh tử của Lương gia, bây giờ con là mấu chốt, nếu như con quyết định mặc kệ, Lương gia không tới hai tháng sẽ phá sản, đến lúc đó gia đình chúng ta…quên đi, xem như mẹ chưa nói gì hết.】

【Là mẹ hồ đồ, con nghỉ ngơi sớm đi, lần sau về nhà, mẹ trực tiếp xin lỗi con.】

Lương Thích đọc hai tin nhắn một cách vô cảm, rồi tắt điện thoại ngay lập tức.

Lời của Khâu Tư Mẫn nói rất rõ ràng.

Nếu cô không kết hôn với Chu Di An để lấy mảnh đất phía Nam thành, người Lương gia đều phải đi *uống gió tây bắc.

(*ko có gì ăn, ngáp gió)

Cuối cùng lại dùng chiêu lấy lùi làm tiến.

Nhìn như để Lương Thích tuỳ ý, kỳ thực đang cưỡng ép Lương Thích phải cúi đầu.

Thủ đoạn như vậy không giống chỉ làm lần đầu.

Có lẽ trước đây nguyên thân đã từng bị.

Bởi vì trong đầu Lương Thích có một đoạn ký ức, lúc đang gọi điện thoại thì được truyền vào.

Trong phòng tối, nguyên thân bị băng gạc quấn quanh người trói ở trên giường, băng gạc gần như trong suốt mà người đứng bên giường mặc một thân đồ da màu đen, tay cầm roi, trong bóng tối không thể thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, tiếng roi quất vào thịt thật chói tai.

Nguyên thân sửng sốt, không lên tiếng.

Thính giác của Lương Thích bị đoạn ký ức kia tra tấn khủng khϊếp.

May là một đoạn ngắn.

Trong đoạn ký ức đó, còn có giọng của Khâu Tư Mẫn, bà đang khen ngợi nguyên thân: “A Thích làm thật tốt.”

Đồng thời Lương Thích cũng tự hỏi cảnh tượng vừa rồi, Chu Di An nói với cô đã lâu không gặp.

Vậy trước đó, nguyên thân và Chu Di An quen biết nhau.

Nhưng giao tiếp bao nhiêu lần thì Lương Thích không biết.

Hơn nữa Lương Thích còn hoài nghi Khâu Tư Mẫn nhất định biết nguyên thân không phải con ruột của bà.

Nên bọn họ mới dùng những thủ đoạn hèn hạ này để tra tấn nguyên thân.

Lương Thích không thể không cảm thán, hệ thống ném cho cô một mớ hỗn độn gì đây.

Vừa rồi Khâu Tư Mẫn nói trong điện thoại rằng Hứa Thanh Trúc cũng không phải Hứa gia sinh ra.

Hứa Thanh Trúc có biết không?

Từ khi cô đến đây cũng chưa một lần gặp bố mẹ Hứa Thanh Trúc, những thông tin cô tìm được đều là bố mẹ Hứa Thanh Trúc đối xử với nàng rất tốt.

Về việc Hứa Thanh Trúc nguyện ý kết hôn với nguyên thân để cứu vãn công ty của gia đình thì bố mẹ đối xử với nàng hẳn là không tệ.

Lương Thích lúc nhỏ có thói ở sạch, cô vào phòng vệ sinh rửa tay cẩn thận, ngay cả cổ tay bị Chu Di An nắm qua cũng rửa sạch sẽ.

Cổ tay toát ra mùi cam thơm thoang thoảng, lúc này mới dừng lại.

Tắt đèn phòng vệ sinh, nhân lúc ánh trăng mờ nhạt, cô cởϊ áσ khoác treo trên cửa, buông xõa mái tóc vừa mới buộc khi lái xe, không hề bật đèn, trực tiếp nằm lên giường.

Cô hơi mệt.

Lương Thích đã xoay sở để thay đổi cuộc sống của mình từ khó khăn sang bình thường, hiện tại lại trực tiếp chuyển thành địa ngục.

Điều này nếu đổi lại là người khác chắc hẳn ai cũng không bình tĩnh nổi.

Cô nằm đó, đầu óc vẫn tỉnh táo.

Chiếc điện thoại trong tay cô không ngừng xoay, thỉnh thoảng gõ nhẹ lên ga giường.

Một lúc sau, cô trở người, đột nhiên có một linh cảm.

Nếu như nói phương pháp đạt được giá trị may mắn là công lược Hứa Thanh Trúc, vậy cô đáp ứng tất cả yêu cầu của Hứa Thanh Trúc là được.

Bây giờ Hứa Thanh Trúc muốn nhất không phải ly hôn sao?

Cô đồng ý ly hôn là tốt rồi.

Không thể nói bằng miệng thì cô sẽ gửi tin nhắn.

Lương Thích cảm thấy trước đây mình mắc sai lầm không hề nhẹ nhưng giờ cô đã hiểu ra, cô lập tức cầm điện thoại và gửi một tin nhắn cho Hứa Thanh Trúc:【Tôi đồng ý yêu cầu của cô, chúng ta ly hôn đi.】

Nhấp vào gửi.

Vài giây sau, trước tin nhắn xuất hiện một dấu chấm đỏ nhỏ.

Nó báo không gửi được.

Lương Thích: “...?”

Không có tín hiệu?

Cô cố gắng gửi một tin khác:【Nếu cô muốn ly hôn thì chúng ta sẽ ly hôn, sau này chúng ta vẫn tiếp tục là bạn bè.】

Câu sau cơ bản chỉ là lời nói nói suông.

Hứa Thanh Trúc cả đời này cũng không muốn gặp lại cô.

Nhưng vẫn báo lỗi.

Lương Thích kiểm tra điện thoại cẩn thận, tất cả ứng dụng kết nối internet đều sử dụng được.

Chỉ có gửi tin nhắn cho Hứa Thanh Trúc là không thể.

Cô thử lần nữa, gửi đi:【Ngủ chưa?】

Một lát sau, trong phòng bệnh vang lên tiếng điện thoại rung nhẹ, trên tủ đầu giường có nguồn sáng lên, khúc xạ trên trần nhà trắng xoá.

Lương Thích cả kinh, cô chưa kịp ngồi dậy kiểm tra, bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Cô đang tìm tôi à?”

Là Hứa Thanh Trúc.

Lương Thích đưa tay muốn bật đèn, Hứa Thanh Trúc lại nói: “Đừng bật, chúng ta nói chuyện một chút.”

Lương Thích: “….”

Cô mím môi, ngồi yên trên giường.

Kết quả Hứa Thanh Trúc vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Nằm sao?”

Nàng hỏi không mang theo nửa phần kiều diễm.

Nhưng đối với tai Lương Thích thì vang lên như “Ngủ sao?”

Lỗ tai ngứa ngáy, tâm cũng ngứa theo.

Lương Thích do dự hồi lâu vẫn là nằm xuống.

Không có cách nào, cô quá mệt mỏi.

“Tìm tôi nói chuyện gì?” Lương Thích hỏi.

Hứa Thanh Trúc không trả lời, chỉ hỏi: “Đây là lần đầu tiên cô gặp Chu Di An?”

Căn phòng đột nhiên rơi vào trầm mặc đáng sợ.

“Lương Thích.” Hứa Thanh Trúc lạnh lùng mở miệng: “Có lẽ cô cần một bờ vai?”

Lương Thích vốn đã buồn ngủ phút chốc tỉnh táo, cô nhìn qua, chỉ có thể mượn nguồn sáng yếu ớt nhìn thấy sườn mặt Hứa Thanh Trúc.

Trong giây lát, cô không biết Hứa Thanh Trúc muốn làm gì.

Trong vòng nửa ngày, thái độ của nàng đối với cô thay đổi đến long trời lở đất.

Lương Thích luôn tin rằng nếu có chuyện khác thường thì chắc chắn có quỷ.

Nhưng cô quả thật muốn cảm nhận một chút ấm áp.

Khi cô đang do dự không biết trả lời thế nào thì Hứa Thanh Trúc đột nhiên xoay người, lăn thẳng về phía cô.

“Cô...” Lời của Lương Thích vừa ra, ngón tay của Hứa Thanh Trúc đặt lên môi cô, thì thầm: “Đừng nói.”

Lương Thích: “.....”

Trên ngón tay còn có mùi cam thoang thoảng, rất thơm.

Khiến lòng người rung động.

Hứa Thanh Trúc tựa đầu vào vai cô, giọng nói vừa buồn vừa trầm: “Tôi cho cô mượn bờ vai, được không.”