Hay là rời đi.
Ý nghĩ đó thoáng chốc xuất hiện trong đầu Lương Thích.
Việc này không thể thực hiện được.
Nguyên thân để lại quá nhiều rối rắm, giống như một mớ gai dầu không tìm được đầu sợi, cắt không cần để ý sự lộn xộn.
Khi cô ra khỏi phòng của Hứa Thanh Trúc, Bạch Vi Vi vẫn đang cố gắng thuyết phục Hứa Thanh Trúc ly hôn.
Hứa Thanh Trúc ngược lại không có phản ứng gì, vẻ mặt bình tĩnh, mặc dù sắc mặt không tốt lắm nhưng cũng không đề cập đến việc ly hôn.
Lương Thích chưa bao giờ giỏi xử lý loại chuyện này.
Mối quan hệ giữa người với người thật khó khăn.
Cô thiếu chút không nhịn được cãi nhau với Bạch Vi Vi.
Dù không có tiếng ồn ào, lúc từ phòng bệnh đi ra tâm tình cô vẫn không tốt.
Cái cẩu hệ thống, nó được giao nhiệm vụ gì vậy!
Nguyên thân cặn bã như thế, không thể trực tiếp gϊếŧ sao?
Để Hứa Thanh Trúc trẻ tuổi thủ tiết, có tiền có nhà, để nàng làm người bình thường, không được ư?
Cứ phải để cô đi công lược Hứa Thanh Trúc.
Lương Thích ngồi trên ghế dài trong bệnh viện một lát.
Nơi này là một con đường nhỏ, mùa hè mọi người thường đến đây hóng mát nhưng vào mùa thu thì rất ít người đến, hơn nữa gần đây thời tiết không tốt nên gió thu càng ngày càng lạnh, trong bệnh viện còn có người sức khỏe yếu nên ở đây khá vắng.
Cô uống một ngụm nước mát thoáng chốc hạ hoả xuống một chút.
Người đất đều có ba phần tính tình.
Trước kia đã có người nói, Lương Thích sống như tiên nhân.
Trợ lý Tinh Tinh của cô thường nói, Lương lão sư là tiên tử trên trời, không bao giờ tức giận.
Đối mặt với câu nói đùa của Tinh Tinh, Lương Thích cười nói: “Không khoa trương vậy đâu.”
Cô chỉ thấy điều đó không cần thiết.
Nhưng tình cảnh hiện tại khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Cô có thể hiểu rằng hệ thống đã cho cô một cơ hội mới nên cô phải làm gì đó, nói cách khác là phải trả giá.
Nhưng cái gì cũng không nói cho cô biết, cô phải làm thế nào?
Chẳng lẽ chỉ cho một thanh kiếm gỗ mục nát, buộc cô phải đối đầu với con rồng sao?
Quá có tính thách thức.
Trời vào thu rất nhanh, mặt trời vừa ló dạng, chốc lát sau, từng mảng mây đen kéo tới, bao phủ lấy bầu trời, khiến trời có vẻ ảm đạm mưa phùn.
Gió thu cuốn lá rụng, cành khô, lá mục bị thổi bay đi.
Lương Thích hắt hơi, một lúc sau, cô lấy điện thoại ra và trả lời:【Biết rồi, con sẽ đến đúng giờ.】
Tiếp tục sống đi.
Từng bước một.
Cho đến nay, không có biện pháp nào tốt hơn.
Lương Thích chẳng có ý định dọn dẹp mớ hỗn độn của nguyên thân.
Làm chính mình, không hạnh phúc à?
Dù sao cô cũng không sống được lâu.
Về phần hệ thống?
Yêu cầu thế nào thì thì thế đó.
Liên quan quái gì đến cô.
Nghĩ thông suốt những điều này, Lương Thích liền cảm thấy thoải mái.
Ngay cả tốc độ gửi tin nhắn cho Khâu Tư Mẫn cũng nhanh hơn.
“Biết là được.” Giọng Khâu Tư Mẫn vang lên nhanh chóng: “Con cũng biết gia thế của Chu gia, gần đây bố con rất thích một mảnh đất ở phía Nam thành phố, có thể được hay không còn phải xem Chu Lễ Diệp cho nên nhân cơ hội này, kết thân với Di An cho tốt.”
Lương Thích: “…?”
“Di An thích con, mọi người đều biết.” Khâu Tư Mẫn gửi đến tin nhắn thoại khác rất dài: “Đừng vì người ta thích con mà làm xằng bậy, hiện tại với trước kia không giống nhau. Phải biết rằng Chu gia nay đã khác, đuổi kịp Thẩm gia, một khi leo lên cành cao, nếu con vẫn muốn bố con tài trợ cho Hứa gia thì đừng dại dột, nói chuyện tốt với Di An hơn đi.”
Lương Thích: “...”
Cô nghe tin nhắn thoại hai lần, cố gắng đọc hiểu.
Sau đó, chuyển nó sang văn bản.
Chắc hiểu rồi.
Nhưng câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu cô là: nguyên thân tra như vậy, tại sao Chu Di An lại thích cô ấy?
Mắt mù hả?
Cách màn hình, Lương Thích cũng chưa từng gặp Khâu Tư Mẫn, chỉ đáp:【Hiểu rồi.】
Một câu trả lời bình thường.
Tắt màn hình điện thoại, cô bất giác thở dài.
“Cô đang suy nghĩ cái gì?” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai cô.
Lương Thích giật mình.
Mí mắt cô giật giật, ôm ngực hơi ngửa ra sau, đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy một người, chính là Hứa Thanh Trúc.
Lương Thích thở nhẹ một hơi: “Làm tôi hết hồn.” Sau đó nhỏ giọng phàn nàn: “Cô đi đường không có tiếng động à?”
“Có.” Hứa Thanh Trúc ngồi trên ghế, cách cô không xa, chiếc cúc áo len trắng bị bung ra lúc này đung đưa theo gió, cả người như tiên khí phiêu phiêu đến cả giọng nói cũng lạnh lùng, trong trẻo: “Là do cô suy nghĩ quá nhập thần, không nghe thấy.”
“Vậy đi.” Lương Thích lại uống một hớp nước mát, tùy ý hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có việc gì thì không thể tìm cô sao?” Hứa Thanh Trúc hỏi ngược lại.
“... Có thể.” Lương Thích ấn huyệt Thái Dương, từ bên cạnh đơn giản đánh giá nàng một chút.
Ừm, khá xinh đẹp.
Cô thu hồi ánh mắt.
Một lúc sau, Hứa Thanh Trúc thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Lương Thích sửng sốt: “Hả?”
Cảm ơn vì cái gì?
“Hôm qua cô đưa tôi về bệnh viện.” Hứa Thanh Trúc nói: “Còn nữa, chuyện của Á Á.”
“Đều là chuyện nhỏ.” Lương Thích nói: “Tiện tay, với lại cô là vợ tôi.”
Lương Thích nói thản nhiên nhưng nói xong liền cảm thấy xấu hổ.
Cái này có giống quấy rối X không?!
Lương Thích sống ở thế giới kia trong thời gian lâu, có một chút *trông gà hóa cuốc.
(*là hiện tượng kém thích nghi khi thay đổi môi trường sáng và tối đột ngột.)
Cũng may Hứa Thanh Trúc không có phản ứng, nàng chỉ nhẹ nhàng đọc ra chữ kia - vợ.
Lỗ tai Lương Thích nóng lên, cảm giác tuyến thể sau tai ngứa ngáy.
Cô xoa xoa tai: “Còn việc gì không? Tôi đi trước.”
Cô cũng muốn bình tĩnh một lúc.
Chỉ khi hoàn toàn tỉnh táo mới có thể nghĩ cách công lược Hứa Thanh Trúc thế nào, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.
“Lương Thích.” Hứa Thanh Trúc gọi cô.
“Chuyện gì?” Lương Thích hỏi.
Hứa Thanh Trúc dừng một chút: “Lương gia gặp khó khăn sao?”
Lương Thích: “?”
“Tôi không biết.” Lương Thích tự tin trả lời: “Tôi chưa bao giờ quan tâm nhiều đến điều kiện hoạt động của công ty.”
Có Lương Tân Chu và Lương Tân Hoà ở đây, ngay cả công ty cô cũng không đi.
Nguyên thân chính là một phú nhị đại vừa không học vấn vừa không nghề nghiệp.
“Cô nghe nói cái gì hả?” Lương Thích hỏi.
Hứa Thanh Trúc mím môi, ngẩng đầu nhìn cô, bốn mắt chạm nhau.
Một lúc sau, cô hỏi: “Vậy tại sao cô đi gặp Chu Di An?”
Lương Thích không nghĩ tới Hứa Thanh Trúc sẽ trực tiếp hỏi, hơn nữa còn lấy tư thái thẳng thắn mà hỏi.
Nhưng sau khi hỏi, nàng nói thêm: “Không muốn nói cũng không sao.”
Lương Thích không hiểu sao lại có ảo giác bị vợ bắt tại trận khi đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài.
Cô nghĩ nghĩ: “Vậy tôi lựa chọn không nói.”
Hứa Thanh Trúc gật đầu: “Được.”
Hứa Thanh Trúc đứng dậy, siết chặt chiếc áo len trên người: “Tôi đi trước.”
Nói xong, nàng bước đến khoa nội trú mà không ngoảnh lại.
Lương Thích bước nhanh vài bước, cách vai Hứa Thanh Trúc chỉ còn một bước chân.
Rất gần, gần đến mức mái tóc dài của nàng khẽ chạm vào mặt cô.
Tóc mang theo hương vị của dâu tây nồng nàn.
“Bây giờ tôi còn chưa rõ.” Lương Thích bổ sung: “Tôi phải đợi đến khi gặp cô ấy mới biết được mọi chuyện nên tôi không thể nói cho cô, hiện tại nói gì cũng vô trách nhiệm biểu hiện.”
Hứa Thanh Trúc dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Một lát sau, nàng đột nhiên mỉm cười, hỏi: “Lương Thích, cô sẽ luôn như vậy chứ?”
Lương Thích kinh ngạc: “Hả?”
Cô cảm thấy mình không thể hiểu Hứa Thanh Trúc.
Dường như trong một khoảnh khắc, đôi mắt trong veo của Hứa Thanh Trúc như chiếu sáng cô không nơi nào có thể che giấu được.
Cô có loại ảo giác - cô có thể không kiêng nể gì làm chính mình trước mặt Hứa Thanh Trúc.
Nhưng cũng chỉ là ảo giác của cô.
Hiện tại cô nhất định sẽ không làm như thế.
“Như bây giờ khá tốt.” Hứa Thanh Trúc nói.
Lương Thích: “...”
Cô qua loa: “Cũng tạm được.”
“Đúng rồi.” Hứa Thanh Trúc từ trong túi áo len lấy ra một ngôi sao đã gấp xong đưa cho Lương Thích: “Cô để quên cái này trong phòng bệnh.”
Lương Thích nhận lấy: “Cảm ơn.”
Lương Thích có thói quen gấp sao.
Khi nào phiền muộn sẽ thuận tay gấp một chút.
Các ngôi sao được trả lại vẫn còn giữ một ít nhiệt.
Nó như nhắc nhở Lương Thích rằng người giữ nó trước đây không phải là người máu lạnh vô tình.
---------------------------------------------------------------
Lương Thích đến khách sạn Thương Nguyệt lúc 7 giờ 20 phút.
Khâu Tư Mẫn đã đặt phòng riêng trước, cô đi vào thì Chu Di An vẫn chưa tới.
Lương Thích tìm một chỗ ngồi xuống, rất nhanh, cửa bị đẩy ra.
Người đến duy nhất là Chu Di An.
Cô ấy mặc một bộ tây trang cắt may cẩn thận, chiếc quần tây trắng xắn lên một chút, đôi giày da đen được đánh bóng loáng, một bộ tây trang trắng với cà vạt đen, phong cách thuần tuý cấm dục.
Lương Thích đứng dậy, gật đầu với cô: “Xin chào.”
Chu Di An nhếch khoé môi cười tà mị: “Chào bảo bối, đã lâu không gặp.”
Lương Thích: “.....”
Cô cảm nhận được một thứ gì đó khó nói thành lời.
Có điều tất cả đều là cảm giác, không thể xác định được.
Lương Thích không thích xưng hô này lắm, nó khá nhờn.
Nhất là từ một người xa lạ.
Trước mắt cô cũng không biết cái gì, chỉ có thể nhẹ nhàng chịu đựng nhưng theo bản năng cô cau mày.
“Bảo bối, em có nhớ tôi không?” Chu Di An đi về phía cô, cười một cách quyến rũ rồi bất ngờ nâng cằm cô lên: “Những ngày không gặp em, tôi nhớ em nhiều lắm...”
Lương Thích lập tức tránh đi, ngắt ngang lời cô: “Cô tôn trọng một chút.”
“A?” Chu Di An cười nói: “Không phải em tới đây cùng tôi bàn chuyện hôn nhân sao?”
“Tôi đã kết hôn.” Lương Thích nói: “Mặc kệ mẹ tôi nói gì với cô cũng không tính.”
“Thật ư?” Chu Di An nhướng mày: “Lương gia cũng không muốn mảnh đất phía Nam thành phải không?”
Lương Thích: “...”
Cô lạnh lùng nói: “Mảnh đất phía Nam thành là Lương Tổ muốn, cô có thể cùng hắn thương lượng, không cần tìm đến tôi.”
Lương Tổ là bố của nguyên thân.
“Nhưng bảo bối, tôi phải làm sao đây? Tôi chỉ muốn em thôi.” Chu Di An lại đến gần, Thái Dương Lương Thích đau nhức, gần như vô ý, cô trực tiếp đấm Chu Di An một quyền.
“Mẹ kiếp.” Lương Thích tức giận đến mức chửi thề: “Cút.”
Cô cầm điện thoại trên bàn rồi bước ra ngoài, tuy nhiên, Chu Di An đã nắm lấy cổ tay cô.
Lương Thích cũng không phải ăn chay, cô trực tiếp khoá tay Chu Di An.
Điện thoại bỗng reo lên, ghi chú là Trúc Tử.
Lương Thích một tay nhận lấy: “Xin chào?”
Hứa Thanh Trúc hỏi: “Cô xem xong chưa?”
“Là ai?” Chu Di An đột nhiên kêu lên, Lương Thích dùng tay khoá chặt, Chu Di An đau đến rêи ɾỉ: “Mẹ kiếp, tôi thích như thế.”
Lương Thích: “...”
Người này hẳn là bị **Stockholm.
(**Hội chứng Stockholm, được gọi là “Stockholm Syndrome” trong tiếng Anh, là một hiện tượng tâm lý mà người bị bắt có xu hướng phát triển tình cảm tích cực đối với kẻ bắt cóc hoặc người kiểm soát họ.)
Kẻ ngốc.
Trong lòng cô mắng một câu.
“Xem WeChat.” Hứa Thanh Trúc nói: “Tôi đã gửi tin nhắn cho cô.”
Lương Thích đáp: “Được.”
“Đây là tiểu tình nhân của em?” Chu Di An cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lương Thích tức giận nói: “Câm miệng.”
Ngón tay vô tình chạm vào loa ngoài, lời nói của Chu Di An truyền đến tai Hứa Thanh Trúc.
Chu Di An cười khẽ: “Bảo bối, rốt cuộc em có bao nhiêu tình nhân? Nhưng điều đó không quan trọng.”
“Bảo bối.” Giọng nói nhàn nhạt của Hứa Thanh Trúc vang lên từ đầu dây bên kia, mang theo cảm giác xa cách: “Sao chị lại để người khác gọi là bảo bối? Em sẽ ghen tỵ đấy.”
Cổ họng Lương Thích nhột nhột.
Mặt cô chợt nóng bừng.
“Không.” Lương Thích vô thức giải thích.
“Vợ ơi, em nhớ chị.” Hứa Thanh Trúc nhẹ giọng nói khiến lòng người ngứa ngáy: “Khi nào chị mới về?”
Lương Thích nuốt nước bọt, lỗ tai nóng ran: “Về nhà ngay.”
“Vậy thôi, em cúp máy đây.” Hứa Thanh Trúc nói: “Trên đường về cẩn thận, em đợi chị nha. Moa~”
Lương Thích khẽ mím môi, tim đập cực nhanh.
Sau khi cúp điện thoại, cô buông Chu Di An ra: “Cút.”
“Bảo bối, sớm muộn gì em cũng sẽ quay lại cầu xin tôi.” Chu Di An ở phía sau cô nói.
Lương Thích đã ra khỏi cửa.
Bên tai cô tràn ngập giọng nói của Hứa Thanh Trúc.
Cô nhéo nhéo vành tai, nóng như lửa đốt.
Khi bước ra ngoài khách sạn, gió lạnh thổi qua, cô mới thoáng tỉnh táo, lấy điện thoại ra xem tin nhắn WeChat.
Mười phút trước Hứa Thanh Trúc đã gửi cho cô hai tin nhắn.
【Chu Di An là Alpha.】
【Nếu cô không phiền, coi như tôi chưa nói qua.】
Lương Thích biết cảm giác khó chịu vừa nãy của mình là cái gì.
Lúc ấy như một chậu nước đá từ đầu đổ xuống.