Lương Thích không biết trước đây nguyên thân đã nguỵ trang như thế nào trước mặt bố mẹ Hứa Thanh Trúc.
Trên đời có rất nhiều cái xấu, còn cái tốt chỉ có một.
Giả vờ ngoan ngoãn không phải là sở trường của Lương Thích, cô không có kinh nghiệm ở chung với người lớn tuổi, nhưng lúc ở đoàn phim, một số tiền bối rất thích cô.
Cho nên chuyện này đối với cô mà nói không có gì khó khăn.
Hiện tại, đề nghị của Hứa Thanh Trúc không thể thích hợp hơn.
Thế là cô vui vẻ đồng ý.
“Cô không cần trả tiền thuê nhà.” Lương Thích nói: “Tầng hai tôi để cho cô, tôi ở tầng một, về sau cô có thể thay khoá phòng ngủ, điều đó sẽ khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Nhưng...”
Cô dừng một chút: “Nếu em cô chuyển đến, có vẻ như chúng ta...tạm thời không thể ở riêng được.”
“Vậy nên tôi sẽ khuyên nó trở về.” Hứa Thanh Trúc đảm bảo: “Mặc kệ dùng biện pháp gì, nó có thể làm nũng với cô, tìm cách thuyết phục cô để ở lại. Tôi hy vọng cô có thể kiên định hơn.”
Lương Thích: “…?”
Cô lúc nào trở nên không kiên định như thế?
Ánh mắt mờ mịt đưa qua, Hứa Thanh Trúc hơi mím môi, quay mặt đi nói: “Từ trước tới nay, cô không thể cưỡng lại việc làm nũng của em ấy.”
Lương Thích: “….”
A, cái này.
Nguyên thân thật sự... tựa hồ không có cách nào phản kháng.
Nếu không cũng sẽ không có nhiều “hồng nhan tri kỉ” như vậy.
“Sau này sẽ thay đổi.” Lương Thích ho khan một tiếng, lập tức chuyển đề tài: “Em gái cô thích minh tinh nào?”
Xem thử ở đây có minh tinh nào trong thế giới trước đây của cô không.
“Trần Chính Hào.” Hứa Thanh Trúc nói: “Hình như là một idol? Đến từ một nhóm nhạc nam.”
Lương Thích tìm tất cả ký ức trong đầu, phát hiện chưa từng nghe qua người này.
Giới giải trí ở đây có lẽ không giống nơi trước kia của cô.
“Được.” Giọng điệu của Lương Thích có chút mất mát.
“Cô biết hắn?” Hứa Thanh Trúc nhướng mày hỏi.
Lương Thích lắc đầu: “Sao có thể?”
Dừng một chút, cô lại hỏi: “Nếu tôi nói muốn diễn xuất thì cô nghĩ thế nào?”
Hứa Thanh Trúc đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại, sâu kín nói: “Hẳn là một diễn viên giỏi.”
Lương Thích: “.....”
Nó không giống như một lời khen.
Tuy nhiên, cô không thảo luận sâu vấn đề này với Hứa Thanh Trúc, hiện tại cô không rõ về giới giải trí ở đây, nguyên thân vẫn còn nhiều mối quan hệ gia đình và mạng xã hội phức tạp, nếu cô bước chân vào giới giải trí thì lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Ngoài ra, có thêm một cái hệ thống phế yêu cầu cô làm nhiệm vụ nữa.
Ba tháng tới đây là giai đoạn quan trọng nhất.
Cô có thể sống hay không đều phụ thuộc vào ba tháng này.
Cũng nói thoáng qua, cô chỉ thuận miệng nhắc tới.
Rõ ràng, Hứa Thanh Trúc không coi trọng lời nói của cô.
--------------------------------------------------------------------
Xe chạy qua đường Giang Nguyên, qua quảng trường Thế Kỷ, cao ốc Kim Mậu, chạy qua rất nhiều kiến
trúc mang tính biểu tượng của thành phố Hải Châu.
Nơi này không giống với nơi Lương Thích từng sống.
Vì nằm ở ven biển nên không khí ẩm ướt, mang theo vị mặn nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên Lương Thích trở lại biệt thự.
Mấy ngày trước đó, cô vẫn ở bệnh viện.
Cũng rất gian nan.
Người khác xuyên thư, thuận buồm xuôi gió, dễ dàng vượt qua.
Cô xuyên thư, giải quyết cục diện rối rắm và chăm sóc em dâu.
“….”
Lương Thích vừa lái xe vào đường chính, liền thấy Hứa Thanh Á đứng ở biệt thự.
Trang phục hôm nay dễ nhìn hơn một chút, áo thun và quần jean, giày vải trắng, không trang điểm đậm, mang cặp sách vừa đi vừa đứng xem điện thoại.
Ngay khi thấy xe của cô đến gần, Hứa Thanh Á cất điện thoại đi, đút hai tay vào túi, biểu tình nhàn nhạt.
Đại khái là đang giận dỗi với Hứa Thanh Trúc.
Lương Thích lái xe vào sân, Hứa Thanh Trúc cởi dây an toàn ra, nói: “Cô đi trước đi, tôi có trách nhiệm thuyết phục em ấy rời đi.”
Lương Thích: “.....”
Vì không muốn ở cùng phòng với cô, Hứa Thanh Trúc cũng rất cố gắng a.
“Tôi không xuống xe.” Lương Thích nói: “Cô giải quyết đi, xong rồi thì gọi tôi.”
Hứa Thanh Trúc nhìn cô một cái, miễn cưỡng nói: “Được.”
Xe của Lương Thích là kính một chiều, từ bên ngoài không thấy được bên trong nhưng bên trong có thể quan sát được động tĩnh bên ngoài.
Hứa Thanh Trúc xuống xe liền nói với Hứa Thanh Á: “Một là về nhà, hai là về khách sạn, chọn một trong hai.”
“Em chọn cái thứ ba.” Hứa Thanh Á hừ nhẹ: “Khách sạn quá vắng, em không muốn ăn bên ngoài.”
“Vậy về nhà đi.” Hứa Thanh Trúc nói: “Mẹ còn ở nhà đợi em.”
“Em đã nói với mẹ rồi.” Hứa Thanh Á lãnh đạm nhún vai: “Mẹ bảo em đến ở với chị một tuần để bình tĩnh lại.”
Hứa Thanh Trúc: “.....”
“Hơn nữa.” Hứa Thanh Á cong môi: “Em ở khách sạn chẳng phải tốn tiền của chị sao? Em sống ở đây, chỉ cần cho em một căn phòng nhỏ là được. Em tuyệt đối không ngại trở thành một cái bóng đèn.”
“Không thể.” Hứa Thanh Trúc vẫn từ chối như cũ.
Nhưng Hứa Thanh Á đã vòng qua xe, đi tới ghế lái, mở cửa xe ra.
Lương Thích đang ngồi ở ghế lái chơi trò rắn tham ăn: “?”
“Chị Lương Thích, nói cho em biết, chị em có phải gây sự vô cớ hay không?” Hứa Thanh Á tìm cô phân xử.
Lương Thích: “...?”
Cô nhìn Hứa Thanh Trúc.
Hứa Thanh Trúc cau mày nói: “Hứa Thanh Á, em đừng có gây rắc rối nữa được không? Về nhà hoặc ở khách sạn, ở bên ngoài giải trí vài ngày không tốt lại muốn tới đây? Là cảm thấy cuộc sống trôi qua quá thoải mái nên muốn đến gây khó dễ với chị?”
Vẻ mặt của Hứa Thanh Á nứt ra trong một giây nhưng sau một lúc cô nhóc quay lại, làm mặt quỷ với nàng và nói thẳng thừng: “Vâng, đúng thế.”
Hứa Thanh Trúc: “….”
Nàng đau đầu ấn mi tâm.
“Em có phải em gái của chị không? Bây giờ em phải lưu lạc đầu đường xó chợ cũng không cho em ở lại vài ngày.” Hứa Thanh Á uỷ khuất mà oán trách: “Ngay cả chị Lương Thích cũng đồng ý cho em ở đây, tại sao chị không đồng ý?”
Lương Thích vội vàng xua tay: “Không có, chị không có.”
Hứa Thanh Á: “…..”
Cô nhóc im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Khá lắm, vợ quản rất tốt ha.”
Lương Thích: “.....”
Cô chỉ không muốn bị hệ thống trừng phạt một cách khó hiểu.
Rất đau đấy!
“Bây giờ chị sẽ gọi cho chú Lưu nhờ đến đón em.” Hứa Thanh Trúc sợ cô nhóc phát hiện ý đồ thực sự của mình nên nói thêm một câu: “Nếu em đến ở với chị vài ngày trong kỳ nghỉ thì không vấn đề gì, thậm chí ở một kỳ nghỉ cũng được, nhưng chưa tới mấy ngày nữa trường sẽ khai giảng, em lại cãi nhau với bố, bố sức khỏe không tốt, em vẫn nhớ đúng không? Em có nghĩ đến cảm giác của bố khi em bỏ nhà đi không?”
“Vậy lúc bố xé tấm poster idol của em, bố có nghĩ đến cảm giác của em không?” Hứa Thanh Á lạnh lùng nói: “Chị là con gái hiếu thảo, em là gây sự vô cớ phải không? Em cũng muốn hiểu bố, chuyện công ty không suôn sẻ thì cứ trút giận lên em, còn muốn em rộng lượng tha thứ cho bố, em không hiểu.”
Hứa Thanh Trúc: “….”
Cuối cùng, Hứa Thanh Á hỏi: “Chị Lương Thích, chị hiểu không?”
Lương Thích: “.....”
Cô không dám hiểu.
“Chuyện này là bố sai.” Hứa Thanh Trúc vẫn bấm số chú Lưu, bên kia chuông reo hồi lâu không có ai nghe máy.
Hứa Thanh Á khuyên cô: “Đừng phí tâm tư, hiện tại chú Lưu đang bận giải tán người hầu trong nhà nên không nhận máy được đâu.”
“Vì sao?” Hứa Thanh Trúc nghi hoặc.
Trong nhà đã khó khăn đến mức này rồi ư? Nàng hoàn toàn không biết.
“Mẹ không muốn cho chị biết, cho nên cứ làm bộ như không biết là OK, có thể chứ?” Hứa Thanh Á đút hai tay vào túi, vẻ mặt lạnh lùng: “Ở chỗ này chị hãy làm một Lương phu nhân thật tốt và em chỉ đến nhà chị ở vài ngày, qua phong ba này, em sẽ trở về, hoặc chờ đến khi em khai giảng, em sẽ về ký túc xá và hứa sẽ không làm phiền thế giới của hai chị, có được không? Chị gái của em.”
Hứa Thanh Trúc: “…..”
Đều nói đến nước này.
Hứa Thanh Trúc nếu không đồng ý nữa thì có vẻ như *bất cận nhân tình.
(*Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình.)
Nàng đưa mắt nhìn Lương Thích, Lương Thích vẫn luôn làm người tàng hình: “...?”
“Thế thì ở lại?” Lương Thích nhìn ánh mắt của Hứa Thanh Trúc mà hành sự, trước tiên ném ra một câu hỏi, thấy Hứa Thanh Trúc có chút thở dài, liền nói: “Ở lại đi, nơi này không phải là không có phòng trống.”
“Được.” Hứa Thanh Á nói ngọt: “Cảm ơn chị.”
“Nói cho chị biết, tại sao trong nhà lại đuổi người hầu?” Hứa Thanh Trúc hỏi.
Hứa Thanh Á thờ ơ nhún vai: “Tình hình tài chính của công ty không tốt, gia đình không có tiền, không trả lương được nên đương nhiên sẽ đuổi đi. Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Thật là chuyện nhỏ.” Hứa Thanh Trúc lạnh lùng nói: “Đến khi công ty phá sản bán nhà bán đất cũng không phải chuyện lớn sao? Sao em không nói cho chị biết?”
“Chuyện đó có gì đáng nói.” Hứa Thanh Á nói: “Bố không phải là người kinh doanh, chị cũng biết mà phá sản thì phá sản. Chị, đã có gia đình rồi, cứ làm Lương phu nhân đi, không cần lo cho việc trong nhà, được chứ? Về phần nhà em, cho dù có lưu lạc đầu đường cũng sẽ không làm phiền chị, chị chỉ cần nghe lời, hiểu không?”
Em ấy kể như thể 258 vạn vậy, giọng điệu có chút gấp gáp.
Nói xong quay người đứng đợi ở cửa biệt thự.
Để lại Hứa Thanh Trúc một mình suy nghĩ.
Công ty trong nhà là sản nghiệp do ông cố để lại, nó phát triển hưng thịnh trong tay ông nội, sau đó truyền lại cho bố thì đi đến bước đường cùng này.
Điều đó là không thể.
Trong lòng Hứa Thanh Trúc như lửa đốt, nàng muốn về nhà nói rõ với bố mình.
Lúc trước nàng dùng cuộc hôn nhân của mình để đổi lấy nguồn tài chính từ Lương gia, bố nàng đã nói rằng chỉ cần có số tiền kia, nàng nhất định có thể quay trở lại, nhưng bây giờ thì sao?
Chưa đến nửa năm đã suy yếu đến mức phải đuổi người hầu trong nhà để tiết kiệm tiền.
“Cho tôi mượn chìa khóa, xuống xe, tôi ra ngoài một chuyến.” Hứa Thanh Trúc nói.
Lương Thích có thể đoán được ý định của nàng qua vẻ mặt nàng ấy: “Về nhà? Hỏi bố mẹ cô về chuyện này?”
Hứa Thanh Trúc gật đầu.
“Khoan đi đã.” Lương Thích nói.
Hứa Thanh Á bên kia đang dựng tai lên nghe động tĩnh, Lương Thích tiến tới gần một bước nói: “Nếu trở về với tâm trạng như vậy, hẳn là không thể giải quyết được vấn đề, hơn nữa hiện giờ cô cái gì cũng không hiểu, nhỡ đâu có ẩn tình khác thì sao? Đã trưa rồi, chúng ta ăn cơm trước, chuyện này nên bàn bạc kỹ hơn...”
Ánh mắt Hứa Thanh Trúc liếc tới có chút sắc bén, Lương Thích xấu hổ sờ sờ chóp mũi, không quá chắc chắn nói thêm nửa câu: “Cũng có thể chứ?”
Chữ “chứ” cô nói không thành tiếng.
Hứa Thanh Trúc nhìn cô, vẫn đang suy nghĩ, Hứa Thanh Á ở cửa uể oải nói: “Đừng nói nữa được không? Em sắp chết đói rồi.”
Lương Thích cũng không chắc mình có thể thuyết phục Hứa Thanh Trúc, Hứa Thanh Trúc đứng đó vài giây, lúng túng quay mặt đi và xoa xoa tai.
Lúc này cô mới ý thức được bản thân cách Hứa Thanh Trúc rất gần.
Cô lập tức lui lại nửa bước, thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý...”
“Không sao.” Hứa Thanh Trúc ngắt lời cô, thuận thế nắm lấy tay cô, nghiêng người về phía trước, ghé sát tai, phả hơi thở ấm áp vào tai cô, mang theo một tia nhiệt ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm cho lỗi tai Lương Thích ngứa ngáy, cổ họng có chút khô khốc, không quá tự nhiên mà họ nhẹ.
Môi của Hứa Thanh Trúc cách tai cô vài centimet, chỉ cần gần hơn nữa là có thể chạm vào da cô.
Tim Lương Thích đập thình thịch, cảm giác như muốn nhảy ra ngoài.
Đôi môi có chút ẩm ướt của Hứa Thanh Trúc lướt qua tai cô, trầm giọng nói: “Ngại quá, làm phiền cô rồi.”
Giọng nói của nàng trầm thấp như khói, quyến rũ: “Cô phải diễn một vở kịch với tôi.”
Lương Thích: “......”
Có thể nhưng đâu cần dựa gần như thế?