Trong phòng bệnh yên tĩnh, Hứa Thanh Trúc đang uống nước từng ngụm nhỏ.
Tư thế uống nước của nàng rất tao nhã, vừa nhìn đã biết được huấn luyện nghiêm túc về tác phong, cổ thiên nga dài đẹp, lộ ra những đường nét vô cùng yêu kiều, ánh mặt trời nhảy nhót trên làn da của nàng.
Là một hình ảnh rất đẹp.
Lương Thích bất giác bị mê hoặc, đến khi Hứa Thanh Trúc uống nước xong, vặn nắp chai đặt trên tủ, ánh mắt lạnh lùng liếc qua: “Nhìn cái gì?”
Lương Thích: “...”
Cô ngượng ngùng thu lại ánh mắt.
Lương Thích là người không giỏi ăn nói, cho dù ở trong giới giải trí mấy năm nhưng cô vẫn duy trì trạng thái cô độc.
Nếu không phải do diễn xuất tốt, cô cũng không có cách nào lăn lộn trong giới giải trí.
Cô luôn khẳng định rằng hòa thuận với mọi người là lấy chân tình đổi chân tình.
Vì vậy, lúc đầu Tôn Chánh Chánh lấy lòng cô, cô cũng không quá đề phòng, không ngờ lại bị hất nước bẩn.
Nghĩ đến chuyện này, tâm tình Lương Thích cũng trầm xuống.
Trong một khoảng thời gian, hai người ai cũng không nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Hứa Thanh Trúc phá vỡ trầm mặc: “Sau khi xuất viện, tôi sẽ bảo luật sư chuẩn bị công văn liên quan, tài sản của cô tôi sẽ không lấy một xu, trước đó cô…”
Nàng dừng lại một chút, giọng nói càng lạnh hơn, lại như đang cố gắng trấn định: “Lương gia giúp đỡ Hứa gia...”
Tiếng chuông nhạc ầm ĩ đột ngột vang lên, cắt ngang lời Hứa Thanh Trúc.
Lương Thích nhìn nàng, sau đó nhận ra tiếng chuông điện thoại của mình đang reo.
Lương Thích: “...”
Nhạc chuông này thật sự khó nghe.
Cô lấy điện thoại ra, che ống nghe, hơi cúi đầu nói với Hứa Thanh Trúc: “Xin lỗi.”
Cô nhìn màn hình, là Trình Nhiễm.
“Xin chào.” Lương Thích nghe máy, cố ý hạ giọng: “Làm gì?”
Phía bên Trình Nhiễm có chút ồn ào nhưng giọng nói của cô rõ ràng truyền tới, lớn giọng nói: “Cậu đang ở đâu?”
“Bệnh viện.” Lương Thích nói.
Trình Nhiễm nhíu mày: “Tôi cũng ở bệnh viện, tại sao không thấy cậu? Hay là...”
Cô dừng lại một chút, rất nhanh đoán ra: “Cậu không ở phòng bệnh của mình, ở phòng Hứa Thanh Trúc?”
Lương Thích có chút chột dạ nhìn Hứa Thanh Trúc, lập tức nghiêm mặt nói: “Ừ.”
“Làm sao? Cậu muốn nhận tội?” Trình Nhiễm nghe thế ranh mãnh trêu chọc nói: “Vậy hiện tại tôi đến phòng bệnh của Hứa Thanh Trúc, nhân tiện nhìn một chút.”
“Đừng tới.” Lương Thích từ chối.
“Vì sao? Tôi có thể coi là bạn của Hứa Thanh Trúc, cô ấy bị bệnh, tôi không thể tới thăm cô ấy ư?” Ngữ khí Trình Nhiễm không có chỗ thương lượng: “Tới cũng tới rồi cũng không thể cứ như vậy rời đi, cậu từ chối cái gì? Chẳng lẽ...thật sự muốn trở thành một người vợ tốt sao?”
Cô ấy nói xong liền cười rộ lên: “Thôi đi, cậu là người như thế nào chẳng lẽ mọi người không biết à?”
“Trình Nhiễm.” Lương Thích gọi cô, trong giọng nói hàm chứa ý cảnh cáo.
Nhưng Trình Nhiễm cũng không thèm để ý: “Tôi sắp tới rồi, cậu ra đón tôi một chút đi.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lương Thích nhìn màn hình điện thoại bị tắt rồi nhìn về phía Hứa Thanh Trúc, thấy nàng đã quay sang bên khác và không nhìn chằm chằm cô nữa.
Cô lo lắng Trình Nhiễm đến phòng bệnh của Hứa Thanh Trúc, nói mấy câu chọc giận Hứa Thanh Trúc, lập tức nói với Hứa Thanh Trúc: “Tôi có bằng hữu đến thăm, tôi đi trước.”
Hứa Thanh Trúc không đáp.
“Nếu cô cần cái gì thì bấm chuông khẩn cấp.” Lương Thích nói: “ Hoặc là gọi cho tôi, điện thoại ở đầu giường, tôi đã sạc cho cô rồi. Còn nữa...”
Lương Thích nhìn chiếc điện thoại, là điện thoại cặp với mình, nhướng mày nói: “Tôi đã khôi phục tất cả dữ liệu cho cô, không có đặt mật khẩu, cô có thể tự đặt. Ngoài ra, tôi đã xóa tất cả dữ liệu đã sao chép bao gồm cả USB lưu trữ dữ liệu của cô, tôi cũng đã hủy nó và tôi sẽ không bao giờ đυ.ng vào điện thoại của cô nữa, tôi cũng sẽ không xâm phạm quyền riêng tư của cô.”
Nguyên thân sau khi lấy điện thoại của Hứa Thanh Trúc, đã sao chép tất cả dữ liệu vào USB, trong thời gian chờ đợi bên ngoài, Lương Thích nghĩ đến điều này, cô ra ngoài tìm một cửa hàng điện thoại rồi vội vàng xoá đi nhưng cô sợ Hứa Thanh Trúc chán ghét nên đã mua cho nàng một chiếc điện thoại mới.
“Với lại điện thoại mới chưa mở, nếu cô không muốn dùng điện thoại cũ thì có thể cắm thẻ điện thoại vào để sử dụng.”
Lương Thích nói xong đã nghe thấy tiếng giày cao gót ngoài hành lang, cô đoán là Trình Nhiễm đến rồi.
Người có thể ở trong bệnh viện đi giày cao gót lui tới, trừ cô ấy cũng không có ai.
Lương Thích lập tức nói ngắn gọn: “Cô chăm sóc bản thân thật tốt, tôi đi trước, tối nay sẽ đến thăm lại.”
Nói xong, cô vội vã ra khỏi phòng bệnh.
Trong nháy mắt cô đi ra khỏi phòng bệnh, Hứa Thanh Trúc đang nằm trên giường mở mắt.
Nàng không ngủ.
Tất cả những gì Lương Thích nói nàng đều nghe thấy.
Hơn nữa, từ khi nhỏ thính giác của nàng rất tốt nên đã nghe được Trình Nhiễm nói những gì trên điện thoại.
Không chỉ như thế, trước kia Lương Thích cùng người khác nói những lời khinh bạc, khinh miệt nàng, nàng cũng đều nghe được.
Chỉ là nàng không nói thôi.
Vì Hứa sắp phá sản nên Lương Thích đã kết hôn với nàng rồi đưa một số tiền lớn cho Hứa gia để giữ công ty, nàng biết mình có lỗi nên luôn ngậm ngụi nén giận.
Hơn nữa, nàng đã động lòng với Lương Thích.
Trong ấn tượng của nàng, Lương Thích vẫn là cô gái bị bắt cóc dũng cảm đi tìm sức sống, sẽ cổ vũ nàng cùng nhau chạy đi, mà không phải như bây giờ, bất cần đời, kiêu căng, phong lưu thành tính.
Nhưng ký ức sẽ không thay đổi, con người thì có.
Lương Thích đã không còn là hình tượng trong trí nhớ của nàng.
Khi nằm trên giường bị tra tấn trong thời kỳ phát tình, nàng rốt cuộc cũng nhận ra.
Cho dù bây giờ Lương Thích nói sẽ không làm tổn thương nàng, đảm bảo với nàng hết lần này đến lần khác, hành động của cô ấy đã được cải thiện, nhưng nàng sẽ không còn tin tưởng Lương Thích nữa.
Nàng chỉ muốn ly hôn với Lương Thích.
Sau đó nàng muốn vào công ty giúp bố, nàng có bằng MBA nhưng bố luôn lo lắng cho sức khỏe của nàng, không cho nàng can thiệp vào công việc của công ty.
Hứa Thanh Trúc đang suy nghĩ thì điện thoại của nàng khẽ rung lên.
【Mẹ: Trúc nhi, em con có liên lạc với con không?】
Hứa Thanh Trúc cau mày:【Không có.】
Hứa Thanh Trúc có một cô em gái tên là Hứa Thanh Á, năm nay 15 tuổi, vừa lên trung học phổ thông, đang trong thời kỳ trưởng thành, có chút nổi loạn.
Trước khi kết hôn, Hứa Thanh Á thường xuyên cãi vã với bố mẹ ở nhà và nàng luôn là người hòa giải.
Lúc nàng kết hôn, Hứa Thanh Á đã khóc bù lu bù loa, cam kết với nàng về sau nhất định ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ.
Nhưng cam kết này cũng chỉ có hiệu lực trong bốn tháng.
Ít nhất, đây là lần đầu tiên sau khi nàng kết hôn, mẹ nàng liên lạc với nàng để hỏi về tình hình của Hứa Thanh Á.
Nàng trả lời:【Không có.】
【Mẹ: Á Á và bố con lại cãi nhau, bố con đã ném hết những thứ về Trần Kinh Xán, còn xé hết những tấm poster trong phòng Á Á, em con tức giận bỏ nhà đi, tính tình ngang ngược của bố con cũng nổi lên. Bố con cũng đã khoá thẻ tín dụng của Á Á, nó chắc chắn sẽ liên lạc với con, nhờ còn chăm sóc và thuyết phục nó giúp mẹ.】
Hứa Thanh Trúc :【Vâng.】
Bây giờ nàng đã kiệt sức nhưng vẫn cố gắng gọi cho Hứa Thanh Á.
Không ai trả lời.
Nàng gọi lại thì được thông báo là đối phương đang bận.
Khi màn hình sáng lại, mẹ nàng gửi một tin nhắn:【Con và A Thích ở chung có khoẻ không?】
Hứa Thanh Trúc lướt tay lên màn hình, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Một giọt nước mắt rơi xuống gối.
Nàng gõ chữ: Mẹ, con định ly hôn với Lương Thích.
Còn chưa đánh xong, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn:【Gia thế Lương gia rất lớn và đã giúp chúng ta rất nhiều, con hãy đối xử tốt với A Thích. A Thích có thể đã hư hỏng lại có tính khí không tốt nhưng con bé không phải là một đứa trẻ xấu.】
Hứa Thanh Trúc: ...
Đó là bởi vì mẹ đã không nhìn thấy mặt xấu của cô ấy.
【Mẹ: Gần đây, tình hình công ty hình như không tốt lắm, bố con mỗi lần về đều rất mệt, con chỉ cần tự lo cho bản thân là được.】
Hứa Thanh Trúc xóa tất cả, biến ngàn từ thành một từ:【Vâng.】
------------------------------------------------------------------------------------------------
Mà bên này, Lương Thích nhìn thấy Trình Nhiễm.
Trình Nhiễm nhuộm tóc màu nâu sóng lớn, mặc váy ngắn che hông, trang điểm đậm, rất giống với cách trang điểm trên mặt nguyên thân.
Từ xa, Lương Thích ngửi thấy mùi nước hoa nồng nàn, cô lấy tay bịt mũi mình, thật may mắn khi không cho Trình Nhiễm vào phòng của Hứa Thanh Trúc.
“Đi thôi.” Trình Nhiễm nói: “Đi thăm Hứa Thanh Trúc.”
“Không cần.” Lương Thích từ chối rồi giữ khoảng cách với cô ấy một chút: “Cô ấy ngủ rồi.”
Trình Nhiễm nghi ngờ quay đầu nhìn cô: “Lương Thích, cậu trở nên ân cần từ khi nào vậy?”
Lương Thích: “...”
“Được rồi, tôi sẽ không chạm vào cô ấy được chưa?” Trình Nhiễm nói: “Cậu đâu cần phải đề phòng tôi, cứ như tôi là ăn cướp vậy?”
Lương Thích mím môi nghiêm túc gọi cô: “Trình Nhiễm.”
Cô cảm thấy mình rất cần phải nói rõ ràng với Trình Nhiễm.
Nếu cô tiếp tục gây sự với một người như Trình Nhiễm, Hứa Thanh Trúc không thể không hiểu lầm cô.
Nhưng vừa dứt lời, điện thoại của cô vang lên, là số lạ.
Cô quay lại và nhận máy: “Xin chào?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói uỷ khuất: “Chị Lương Thích.”
Lương Thích: “...”
Ai đây?
Thói quen không ghi chú của nguyên thân thật không tốt.
“Chị em có ở cạnh chị không?” Hứa Thanh Á nói: “Nếu có thì chị tránh chị ấy trước đi.”
Lương Thích: “...”
Chị gái của em ấy là ai?
“Chị Lương Thích.” Hứa Thanh Á thăm dò gọi một tiếng: “Chị em ở cùng chị sao? Chị đang ở biệt thự hả?”
Lương Thích phản ứng, đây nhất định là em gái của Hứa Thanh Trúc.
Lương Thích ho nhẹ một tiếng: “Tụi chị không ở cùng nhau, có chuyện gì?”
Hứa Thanh Á hừ hừ nói: “Không có ở đây là được, bằng không đến lúc đó lại bị cáo trạng. Chị Lương Thích, chị có thể cho em 50.000 nhân dân tệ được không? Đừng để chị em biết chuyện này. Bố đã khoá thẻ của em rồi. Bây giờ em không có nơi nào để ở cả.”
Trước đó, lúc Lương Thích còn ở đoàn làm phim đã gặp qua nhiều thiếu nữ nổi loạn bỏ nhà đi, cho nên lúc này chỉ bình tĩnh rồi hỏi: “Hiện giờ em đang ở đâu?”
“Cao ốc Vân Đỉnh.” Hứa Thanh Á dặn dò cô: “Chị đừng nói chuyện này cho chị em biết.”
Lương Thích không đáp: “Hiện tại chị qua tìm em, em tìm chỗ ở đi.”
Hứa Thanh Á hiển nhiên rất hiểu cô, yên tâm nói: “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Thích đang suy nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào, phía sau truyền đến giọng nói của Hứa Thanh Trúc.
Nàng lạnh giọng gọi: “Lương Thích.”
Lương Thích xoay người, chỉ thấy nàng đứng ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt.
Nàng hỏi: “Á Á có liên lạc với cô không?”
Lương Thích: “...”
Một lát sau, cô không chút do dự nói: “Có.”