Nói xong, Lương Thích xấu hổ sờ sờ chóp mũi, trong lòng xin lỗi Hứa Thanh Á.
Cô không muốn nói dối Hứa Thanh Trúc.
Nhất là đối diện với đôi mắt đó, nếu nói dối sẽ khiến cô cảm thấy tội lỗi.
Trình Nhiễm đang vẫy tay chào Hứa Thanh Trúc ở sau lưng Lương Thích: “Đã lâu không gặp, Hứa tiểu thư.”
“Ừ.” Hứa Thanh Trúc không làm Lương Thích mất mặt, khẽ gật đầu với cô, nhỏ nhẹ chào hỏi: “Xin chào.”
Trình Nhiễm nghe vậy ý cười càng sâu, đi giày cao gót bước về phía trước nhưng khi đi ngang qua bên người Lương Thích, Lương Thích liền giữ chặt cánh tay của cô.
Trình Nhiễm nhíu mày, thấp giọng nói: “Không đến mức bảo vệ chặt chẽ như vậy chứ? Tiến lên hỏi thăm một chút cũng không được? Lương Thích, cậu sắp xong rồi.”
Lương Thích mím môi, trầm trọng nói: “Cậu đi theo tôi.”
Cô quay đầu nhìn Hứa Thanh Trúc: “Cô về phòng bệnh trước đi, tôi nói chuyện với Trình Nhiễm xong sẽ quay lại tìm cô.”
“Không có việc gì.” Hứa Thanh Trúc sắc mặt tái nhợt, thân hình mảnh mai, thoạt nhìn một bộ dáng suy dinh dưỡng, nàng đứng ở cửa, giống như bức tranh tuyệt thế độc tôn: “Chỉ cần nói cho tôi biết Á Á ở đâu.”
“Chờ một chút.” Lương Thích chân thành nhìn nàng: “Tôi sẽ nói với cậu ấy mấy câu, lát nữa cùng cô đi tìm Á Á được không?”
“Không cần cô đi cùng.” Hứa Thanh Trúc cự tuyệt: “Tôi có thể tự mình đi tìm.”
Lương Thích hơi cau mày: “Tôi sẽ đi cùng cô.”
“Không cần.” Hứa Thanh Trúc tiếp tục cự tuyệt.
Nàng không cho rằng Lương Thích sẽ thay đổi dáng vẻ trong một ngày, thực sự trở thành một người khác.
Cô càng tình nguyện tin tưởng hành vi hiện tại của Lương Thích đều có âm mưu.
Về phần cô ta đang âm mưu cái gì, nàng còn chưa đoán ra.
Nhưng mối quan hệ giữa các cô không được tốt cho lắm.
Vừa vặn Hứa Thanh Trúc đang muốn đi vệ sinh nên nghe được cuộc điện thoại ở hành lang, thuận thế gọi điện cho nàng với Hứa Thanh Á, lại phát hiện cả hai đều đang nghe điện thoại, vì thế nàng mới có suy đoán như vậy.
Cô thậm chí không hiểu tại sao Hứa Thanh Á lại liên lạc với Lương Thích.
Hứa Thanh Á và Lương Thích quen nhau từ lúc nào?
Hứa Thanh Trúc sau khi nói xong cũng không dây dưa với cô nữa, trước tiên gửi tin nhắn cho Triệu Tự Ninh nói rằng nàng định rời khỏi phòng bệnh một lúc và nhờ cô ấy đến tiêm thuốc cho nàng.
Omega vừa qua thời kỳ phát tình, tin tức tố sẽ tản ra bên ngoài, để Alpha ngửi được mùi tin tức tố nồng nặc như vậy sẽ rất nguy hiểm, Hứa Thanh Trúc vừa trải qua một đêm khiến tinh thần mệt mỏi, nàng cũng không muốn trải qua lần nữa.
Cho nên cẩn thận là trên hết.
Sau khi nhận được tin nhắn, Triệu Tự Ninh mới đáp lại nàng một chữ được.
Mà Lương Thích trong hành lang kéo Trình Nhiễm sang một bên.
Trình Nhiễm khoanh tay, vẻ mặt khinh thường: “Lương Thích, vừa rồi cậu thật sự...”
Cô chậc lưỡi nói: “Đừng nói với tôi, cậu thật sự thua trên tay Omega này.”
“Trình Nhiễm.” Lương Thích đang suy nghĩ nên dùng từ gì để nhắc nhở Trình Nhiễm duy trì khoảng cách xã hội bình thường.
Ở thế giới đó, cô đã sống được 25 năm.
Cô đều một mình trải qua trong thời gian rất lâu nên cô bảo trì khoảng cách với mọi người rất tốt.
Cũng không quá thân, cũng không quá xa cách.
Thậm chí còn chưa bao giờ tuyệt giao với bạn bè như thế này.
Nhưng cô và Trình Nhiễm thật sự không thích hợp làm bạn bè.
Nguyên thân và Trình Nhiễm làm bạn là do có thể lêu lổng với nhau nhưng “Lương Thích” không bao giờ cảm thấy trơ trẽn về hành vi đó.
Cô càng thích chung tình, một đời một kiếp.
Tìm một cô gái mình thích, hai người kết hôn cũng tốt, không kết hôn cũng được, lúc đi làm tận tâm tận lực làm việc, thỉnh thoảng mệt mỏi thì gửi tin nhắn cho đối phương.
Sau khi tan ca, hai người sẽ đi xem phim hoặc ở nhà cùng nhau nấu cơm, xem phim truyền hình và làm một chút chuyện thân mật.
Cô không ngại đưa đối phương vào thế giới của mình và hy vọng có thể trở thành một phần trong cuộc sống của đối phương.
Nhưng ở thế giới ban đầu của cô, loại ý nghĩ này chỉ là si tâm vọng tưởng.
Tất cả mọi người đều không chấp nhận xu hướng tìиɧ ɖu͙© của cô.
Cô cũng sợ bởi vì vấn đề nghề nghiệp của mình tổn thương đến những cô gái khác, cho nên đến bây giờ vẫn chưa từng yêu đương.
Ngay cả khi cô thích một cô gái nào đó, cũng chỉ dám nhìn cô ấy từ xa.
Chưa bao giờ nghĩ sẽ có được.
Nhưng hiện tại cô tương đương với việc sống lại một đời, cô muốn làm chính mình.
Hóa ra vì gông xiềng đạo đức quá nặng nề, vì kế sinh nhai, vì người khác, sống quá mệt mỏi.
Bây giờ, cô muốn thoải mái.
Kết giao bạn bè thân thiết, yêu người mình thích.
Nhưng xử lý vấn đề của nguyên thân là một rắc rối lớn.
Cô suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể thẳng thắn nói: “Tôi nghĩ chúng ta không thích hợp làm bạn.”
Trình Nhiễm sững sốt: “Hả?”
Lương Thích nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không tham gia những bữa tiệc tụ tập bạn bè đó nữa, cuộc sống nên có những khả năng vô hạn nhất định mà không phải lãng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa, lãng phí cuộc sống.”
Trình Nhiễm sửng sốt vài giây, sau đó tức giận cười to: “Lương Thích, cậu điên rồi sao? Cậu đang nói cái gì? Hứa Thanh Trúc đưa cho cậu uống canh mê hồn gì rồi?”
“Không liên quan gì đến Hứa Thanh Trúc.” Lương Thích nói: “Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, tôi sẽ bắt đầu lại và là chính mình.”
Những lời này không chỉ nói cho “Lương Thích” trước kia mà còn cho Lương Thích hiện tại.
Trình Nhiễm nhíu mày như một ngọn núi: “Ý của cậu là muốn tuyệt giao với tôi?”
“Có thể hiểu như vậy.” Lương Thích kiên định nói.
“Tôi đi.” Trình Nhiễm tức giận mắng một câu: “Mẹ kiếp.”
Nói xong liền vung nắm đấm.
Lương Thích nheo mắt, vốn có thể tránh thoát nhưng cô do dự một lát rồi ra chiêu.
Sức mạnh của Alpha rất lớn, một quyền đánh đến khiên cô lảo đảo.
Lương Thích lùi nửa bước: “Đã như vậy, tôi đi trước.”
“Chết tiệt.” Trình Nhiễm ở sau lưng hét lớn: “Lương Thích, con mẹ nó cô điên rồi.”
Lương Thích bước đi vững chắc, không quay đầu lại.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Thật ra Lương Thích có rất nhiều cách tuyệt giao với Trình Nhiễm.
Lúc Trình Nhiễm tìm cô thì tránh không gặp, hoặc là tìm một chuyện nhỏ cãi nhau với Trình Nhiễm một trận rồi tuyệt giao.
Nhưng Lương Thích đã chọn cách đơn giản nhất.
Cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào mối quan hệ này.
Nghĩ một cách bi quan, nếu như trong vòng ba tháng cô không có biện pháp đạt được 80 điểm may mắn, đây chính là ba tháng cuối cùng của cuộc đời cô, cô còn bao nhiêu thời gian để đối phó với chúng đây?
Quá mệt mỏi.
Tốt hơn là nên làm đơn giản như thế.
Cô đứng trước cửa phòng bệnh của Hứa Thanh Trúc, cô vươn mu bàn tay lau khóe miệng, vết máu rơi xuống mu bàn tay.
Cô khẽ nhíu mày, cô không muốn Hứa Thanh Trúc nhìn thấy.
Nhưng một màn này lại lọt vào mắt Triệu Tự Ninh.
Triệu Tự Ninh thản nhiên lên tiếng: “Nhường đường.”
Lương Thích nghiêng người nhường đường cho cô.
Triệu Tự Ninh vốn ít nói nhưng lúc đi ngang cô cũng không kiêng dè hỏi một câu: “Cãi nhau với Trình Nhiễm?”
Lương Thích mệt mỏi trả lời ừ.
Triệu Tự Ninh nhếch khoé miệng, như cười như không mang theo vài phần châm chọc: “Thật hiếm lạ.”
Nói xong liền đi vào phòng.
Hứa Thanh Trúc thay xong quần áo, đây là quần áo mới mà Bạch Vi Vi mang theo khi đến thăm nàng.
Chiếc váy dài ngang eo màu vàng rực rỡ, lộ ra bắp tay thon thả và xương quai xanh xinh đẹp, vốn đã gầy nhưng sau khi mặc chiếc váy vào thì vòng eo của nàng dường như không còn đầy đặn nữa.
Đặc biệt bắt mắt.
Nếu như ở thế giới ban đầu của Lương Thích, Hứa Thanh Trúc chắc chắn sẽ trở thành một nghệ sĩ hàng đầu trong làng giải trí, trong cuộc bầu chọn nữ thần hàng năm, nàng sẽ nổi bật và nghiền áp mọi người.
Mũi kim đâm vào cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn của Hứa Thanh Trúc, mạch máu của nàng phơi bày dưới ánh mặt trời.
Lương Thích thấy vậy trong lòng căng thẳng.
Một cánh tay như vậy có vẻ không phù hợp để tiêm.
Nhìn rất sốc.
Thế là Lương Thích ngoảnh mặt đi.
Triệu Tự Ninh cho Hứa Thanh Trúc uống thuốc ức chế xong, hỏi nàng: “Đi ra ngoài bao lâu?”
“Dự tính nửa ngày.” Hứa Thanh Trúc đáp: “Chiều tối sẽ trở về.”
“Cậu định làm gì? Có tiện nói cho tôi biết không?” Triệu Tự Ninh hỏi.
“Bố tôi xé tấm poster thần tượng của Á Á và ném ra xung quanh. Em ấy bỏ nhà ra đi.” Hứa Thanh Trúc đứng dậy: “Tôi đi trước, đừng nói với Vi Vi về điều này.”
Nếu Vi Vi biết cô vì chuyện của em gái mà tự tiện xuất viện, nhất định sẽ không vui.
“Đã biết.” Triệu Tự Ninh hỏi: “Cậu đi cùng cô ấy sao?”
Ánh mắt cô nhìn Lương Thích.
Hứa Thanh Trúc suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu: “Cô ấy biết Á Á ở nơi nào.”
Thậm chí, chỉ mình cô ấy biết.
“Vậy đi đường cẩn thận.” Triệu Tự Ninh nói: “Có việc gì thì gọi cho tôi.”
------------------------------------------------------------------------------------------------
Từ phòng bệnh đi ra, một đoạn đường thẳng đến bãi đỗ xe.
Sau khi Lương Thích nhập viện, quản gia đã lái xe của cô tới.
Trong bãi đậu xe, chiếc xe màu xanh lá rực rỡ rất dễ thấy.
Tuy rằng Lương Thích không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không mang Hứa Thanh Trúc đến cạnh chiếc xe kia.
Cô nhấn nút mở khóa một lần nữa, đèn trước và đèn sau của xe bật sáng.
Lương Thích: “...”
Nguyên thân rốt cuộc còn bao nhiêu điều bất ngờ về mắt thẩm mĩ mà cô không biết?
Cô mở cửa lái phụ dưới ánh mắt khinh thường của Hứa Thanh Trúc, bình tĩnh nói: “Lên xe đi.”
Đợi Hứa Thanh Trúc lên xe, cô mới tự mình lên xe.
Nhưng phát hiện Hứa Thanh Trúc đang nhìn cô rất nghiêm túc.
Trong đôi mắt kia hiện lên sự dò xét cùng tò mò, khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, nàng đột nhiên nói: “Sao cô lại cãi nhau với Trình Nhiễm?”
“Hả?” Lúc xe khởi động, tiếng động cơ quá lớn, Lương Thích không nghe rõ: “Cô nói gì?”
“Không việc gì.” Hứa Thanh Trúc thu lại đề tài này, ngồi ở ghế phụ nhắm mắt ngủ.
Từ đầu đến cuối, nàng luôn duy trì trạng thái lạnh lùng.
Khi xe chạy ổn định, Lương Thích thương lượng với nàng: “Lát nữa tôi và cô đừng xuất hiện cùng một lúc được không?”
“Có ý gì?” Hứa Thanh Trúc mở to mắt, lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi đã đáp ứng em ấy sẽ không nói cho cô.” Lương Thích lại nói: “Nhưng tôi cảm thấy không thể lừa cô.”
“Cô cũng không chỉ lừa tôi một lần.” Hứa Thanh Trúc lạnh giọng.
“Nhưng lần này tôi không nói dối cô.” Lương Thích giải thích: “Em ấy gọi tôi chắc chắn có chuyện không tiện nói cho cô nên tôi đến trước, nói chuyện với em ấy một chút, sau đó cùng cô nói được không?”
“Nếu tôi nói không thì sao?” Hứa Thanh Trúc đáp.
Lương Thích: “...”
Cô tấp xe vào lề đường: “Vậy tôi không thể đưa cô đến đó.”
Hứa Thanh Trúc cười lạnh: “Rốt cuộc cô cũng lộ diện bản chất thật của mình.”
“Không phải.” Lương Thích bất lực thở dài: “Tôi đã nói tôi sẽ không làm tổn thương cô, vì vậy, tôi sẽ không lừa dối cô. Em gái cô sau khi cãi nhau với bố mẹ thì bỏ nhà đi, cũng không gọi điện cho cô. Khẳng định là còn đang nổi giận, tâm tình kích động, nếu bây giờ cô xuất hiện trước mặt em ấy khiến em ấy có hành vi không đúng thì làm sao?”
“Người nhà chúng tôi không cần Lương tiểu thư lo lắng.” Hứa Thanh Trúc vạch rõ giới hạn với cô, trực tiếp gọi một tiếng Lương tiểu thư.
Lương Thích mím môi, giọng nói mang theo cảm giác vô lực: “Tôi sợ em cô nói điều không tốt khiến cô buồn.”
Hứa Thanh Trúc nhìn cô có chút nghi hoặc.
Đây thật sự là Lương Thích sao?
Lương Thích nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, ánh mắt chân thành, mang theo nhiệt ý: “Hứa Thanh Trúc, tin tôi một lần được chứ?”
Đôi mắt Lương Thích không trang điểm rất đẹp, ánh mắt mang theo hơi ấm làm người khác tan chảy, bị cô ấy nhìn chăm chú như vậy, tim Hứa Thanh Trúc lỡ một nhịp.
Nhưng rất nhanh, nàng quay mặt sang chỗ khác.
Giọng điệu Lương Thích càng thêm chân thành, thậm chí còn mang theo mấy phần cầu xin.
Cẩn thận nghe giống như là làm nũng: “Đây là lần cuối được không?”
Hứa Thanh Trúc khẽ gật đầu.
Nàng nghĩ, thử tin tưởng Lương Thích một lần cuối cùng.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Lâu lâu mình sẽ sai chính tả một vài chỗ mong mọi người thông cảm (人 •͈ᴗ•͈) Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện (◍•ᴗ•◍)❤