Triệu chứng của Hứa Thanh Trúc phát tác quá nhanh khiến phòng bệnh loạn thành một đoàn.
Triệu Tự Ninh không ngừng nói chuyện với Hứa Thanh Trúc, trấn an cảm xúc của Hứa Thanh Trúc.
Mà lúc này Hứa Thanh Trúc cái gì cũng không nghe thấy, hai tay gắt gao nắm chặt chăn, mu bàn tay trắng bệch, sau tiếng kêu thảm thiết khi nãy, đầu nàng vùi vào đầu gối, cả người không ngừng run rẩy.
“Hứa Thanh Trúc nghe tôi nói, nơi này là bệnh viện, sẽ không có người nào tổn thương cậu.” Triệu Tự Ninh nói chuyện với nàng dịu dàng hơn nhiều so với khi nói chuyện với Lương Thích: “Không có việc gì, cậu có thể tin tưởng tôi, tôi là Triệu Tự Ninh.”
Hứa Thanh Trúc đột nhiên chui cả người vào trong chăn, vẫn run như cũ.
Triệu Tự Ninh quay lại, vốn muốn xem bác sĩ Cố đã đến chưa nhưng khi nhìn thấy Lương Thích đang đứng đó, cô nháy mắt tức giận nói: “Sao cô còn chưa đi?”
Nói xong không chờ Lương Thích phản ứng, liền phân phó y tá bên cạnh: “Đưa cô ta ra ngoài, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng bệnh nhân.”
Lương Thích khẽ cau mày, khi y tá đẩy cô ra thì mái tóc cô bị xõa xuống.
Alpha vừa xinh đẹp, khí thế lại vừa cường đại làm cho các y tá vô thức tạm dừng động tác, giống như đẩy thêm một chút nữa sẽ làm cho Alpha tức giận.
Lương Thích nhẹ nhàng tránh, trực tiếp tách ra: “Tôi có thể tự đi.”
Nếu Alpha thật sự không muốn ra ngoài, Beta có cố gắng thế nào cũng vô dụng.
Lương Thích mang dâu tây ra ngoài, đi về phía cửa thì bất ngờ quay đầu, cô mím môi dưới, thanh âm ôn nhu mang theo sự kiên quyết.
Cô thấp giọng gọi tên Hứa Thanh Trúc: “Hứa Thanh Trúc.”
Hứa Thanh Trúc trên giường đột nhiên không còn run nữa, thậm chí lại giống như một con mèo sợ sinh, thử kéo chăn ra nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, lập tức trốn vào trong chăn khiến nàng có cảm giác an toàn hơn.
“Mặc kệ cô có tin hay không, tôi chắc chắn sẽ không tổn thương cô.” Lương Thích quay đầu chỉ lộ ra nụ cười dịu dàng.
Cho dù Hứa Thanh Trúc không nhìn thấy nhưng cô tin rằng lòng chân thành có thể lây nhiễm sang đối phương.
Lương Thích nói: “Đừng sợ, ở đây có rất nhiều người có thể bảo vệ cô. Chờ cô khỏi bệnh, chúng ta sẽ nói những thứ khác.”
“Cút ra ngoài.” Triệu Tự Ninh lạnh lùng nói: “Hiện tại bệnh nhân tâm tình không ổn định, đợi cô ấy hồi phục rồi nói, đừng tạo áp lực cho bệnh nhân.”
Sắc mặt Lương Thích trở nên lãnh đạm, cô nhìn thẳng vào Triệu Tự Ninh: “Đây không phải là tạo áp lực cho bệnh nhân.”
“Vậy bây giờ cô đang làm gì?!” Triệu Tự Ninh chất vấn.
“Tôi chỉ muốn cam đoan với Hứa Thanh Trúc.” Khi nhắc đến Hứa Thanh Trúc, giọng nói Lương Thích liền dịu xuống: “Tôi không muốn cô ấy sợ hãi.”
“Hứa Thanh Trúc.” Lương Thích nhẹ nhàng gọi nàng: “Tôi ra ngoài trước, cô cần phải nghe lời bác sĩ, trước đây tôi đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ không thương tổn cô.”
Nói xong cô liền đi, thản nhiên đưa dâu tây cho y tá để họ chia nhau.
Chẳng mấy chốc, bác sĩ Cố đã đến.
Lương Thích đứng ngoài hành lang lắng nghe động tĩnh bên trong, một lúc sau, phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Cố Quân Như là bác sĩ tâm lý chuyên dụng của Hứa Thanh Trúc.
Hứa Thanh Trúc mắc chứng rối loạn căng thẳng do chấn thương tâm lý, nàng đã phải điều trị gần 20 năm kể từ khi bị bắt cóc, điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của Hứa Thanh Trúc.
Trong một thời gian dài, Hứa Thanh Trúc đều không nói lời nào.
Mãi cho đến mười tuổi, Hứa Thanh Trúc mới nói chuyện trở lại, đến mười lăm thì tình trạng của nàng mới tạm thời ổn định.
Nàng đã không có triệu chứng trong thời gian dài.
Sự việc hôm nay cũng khiến Cố Quân Như hoảng sợ.
Nhưng may mắn thay, tình hình không phải đặc biệt nghiêm trọng, trước khi cô ấy đến, Hứa Thanh Trúc đã được an ủi một chút.
Cố Quân Như tiêm một liều thuốc an thần cho Hứa Thanh Trúc rồi giải tán những người trong phòng.
Đợi đến khi Hứa Thanh Trúc hoàn toàn thư thái và ngủ say, cô đắp chăn cho Hứa Thanh Trúc, sau đó vẫy vẫy tay với Triệu Tự Ninh hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Sao triệu chứng của cô ấy lại đột nhiên phát tác?”
Triệu Tự Ninh chỉnh lại mắt kính, đút hai tay vào túi áo blouse trắng, tức giận nói: “Còn có thể vì ai?”
“Tôi vừa thấy Lương Thích ở cửa.” Cố Quân Như nói.
Triệu Tự Ninh chán ghét nói: “Trừ cô ta ra thì không còn người khác.”
“Nhưng...” Cố Quân Như dừng một chút.
Triệu Tự Ninh nhướng mày: “Làm sao?”
Cố Quân Như lắc đầu lại im lặng không nói.
Đây là quyền riêng tư của bệnh nhân.
“Lương Thích vừa rồi có trấn an Thanh Trúc không?" Cố Quân Như đổi đề tài.
“Có.” Triệu Tự Ninh nói: “Tiểu Trúc do cô ấy nói mà ngẩng đầu lên.”
“Lương Thích nói cái gì?” Giọng nói của Cố Quân Như bình tĩnh: “Tốt nhất là nói cặn kẽ cho tôi biết.”
Triệu Tự Ninh cau mày, ngữ khí lạnh lùng thuật lại lời Lương Thích vừa nói, sau đó cười lạnh: “Dối trá.”
Cố Quân Như không đánh giá về chuyện này.
Cô không rõ về cuộc hôn nhân của họ nhưng cô nhớ rằng khi Hứa Thanh Trúc đang được điều trị, nàng đã từng nói rằng có một cô gái đã cho nàng dũng khí, khi hai người cùng bị bắt cóc, cô gái đó còn dũng cảm hơn nàng, khuyến khích nàng dũng cảm lên.
Và lần trước, trong buổi kiểm tra lại, Hứa Thanh Trúc đã nói rằng nàng sẽ kết hôn.
Đối tượng kết hôn là cô gái kia.
Triệu Tự Ninh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hứa Thanh Trúc, bất đắc dĩ thở dài: “Nhìn cô ấy đi.”
Cố Quân Như gật đầu: “Cô ấy rất dũng cảm.”
------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc Hứa Thanh Trúc tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối, trong phòng bệnh không bóng người.
Chắc là Triệu Tự Ninh sợ nàng không thể nghỉ ngơi tốt nên đuổi mọi người ra ngoài, còn để lại tờ giấy nhắn bên gối nàng, bảo nàng tỉnh thì ấn chuông khẩn cấp trước giường bệnh hoặc gọi điện thoại cho cô ấy.
Hứa Thanh Trúc chỉ ngồi đó thẫn thờ.
Chuyện hai ngày nay khiến nàng mệt mỏi, nàng cần có một không gian yên tĩnh để thả lỏng bản thân.
Nhưng vừa tỉnh dậy, cơ thể nàng thiếu nước nên đưa tay chạm vào cốc nước bên cạnh giường, bởi vì lực đạo trên tay không đủ, không cẩn thận vung cốc nước xuống đất, phát ra tiếng lanh lảnh.
Nàng rùng mình sợ hãi.
Sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Lương Thích vẻ mặt khẩn trương chạy vào: “Cô không sao chứ?”
Hứa Thanh Trúc nhíu mày nhìn cô chằm chằm, tay đã đặt trên chuông khẩn cấp, đột nhiên trước mắt đưa tới một chai nước chưa mở.
Lương Thích ôn nhu nói: “Nếu cô cần, tôi sẽ giúp cô mở nắp chai.”
Nước chưa mở thì sẽ không có nguy hiểm nữa đúng không?
“Đây là nước ấm.” Lương Thích nói: "Tôi vẫn giữ ấm trong tay.”
Hứa Thanh Trúc nhìn cô bất động.
Người trước mắt có một loại cảm giác xa lạ.
Không giống Lương Thích mà nàng biết.
Lương Thích nhìn nàng không nói lời nào, đáy lòng có chút hoảng sợ nhưng lại giả vờ bình tĩnh nói: “Có muốn tôi mở nắp chai cho cô không?”
Nói xong định rút tay về thì Hứa Thanh Trúc cầm lấy chai nước, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Nàng cầm chai nước, bên trên còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Lương Thích.
Còn có hương trà nhàn nhạt, là hương vị giống như bạch hào ngân châm.
Đó là loại trà mà ông nội quá cố của nàng rất thích.
Lương Thích cầm chổi và quét trong phòng bệnh, cúi người quét những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất.
Hứa Thanh Trúc ôm thân chai, nhìn động tác kỳ quái của cô, đột nhiên lên tiếng: “Cô là ai?”
Động tác Lương Thích dừng lại, ngẩng đầu lên và mỉm cười: “Tôi là Lương Thích.”
Hứa Thanh Trúc nhíu mày càng chặt: “Thật sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đã kết hôn.” Lương Thích nói: “Cô mất trí nhớ ư?”
Lúc nói lời này, đôi mắt Lương Thích mang theo sự kinh ngạc.
Kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt nên Hứa Thanh Trúc không nhìn ra được sơ hở.
Khi cô đưa tay chạm vào trán của Hứa Thanh Trúc, nàng liền tránh khỏi sự đυ.ng chạm của cô.
Hứa Thanh Trúc không nói nữa.
Lương Thích đang dọn dẹp những mảnh vỡ trên mặt đất, quay đầu thì thấy Hứa Thanh Trúc đang cố gắng mở nắp chai.
Omega bị bệnh thân thể vô lực, giờ phút này ngay cả nắp chai cũng vặn không được, muốn uống nước cũng quá khó, Lương Thích hai ba bước đi tới, đứng ở đó hỏi: “Để tôi mở có được không?”
Hứa Thanh Trúc vẫn cặm cụi cố gắng, móng tay màu hồng nhạt vì dùng quá nhiều lực mà trở nên nhợt nhạt.
Lương Thích nhìn không được, trực tiếp đưa tay lấy, ngón tay cô vừa chạm đến tay Hứa Thanh Trúc.
Rõ ràng chỉ là một cái chạm đơn giản nhưng Hứa Thanh Trúc đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lương Thích cũng rút tay lại nhưng ngay khi cô rút tay thì ngón tay của Hứa Thanh Trúc lướt nhẹ qua lòng bàn tay cô.
Nó mang đến cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Trái tim cô đột nhiên đập nhanh hơn một chút.