“Không.” Lương Thích phản bác theo bản năng: “Tôi sẽ không ly hôn với cô.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lương Thích mới giật mình.
Đây không phải là ý định của cô.
Hiện tại, ly hôn là sự lựa chọn tốt nhất cho Hứa Thanh Trúc.
Làm Omega số 1 Hải Châu, tương lai nàng sẽ có cuộc sống tốt đẹp, có thể gặp được nhiều Alpha hơn, có rất nhiều người so với Lương Thích tốt hơn, nhất định sẽ có người không ngại nàng đã kết hôn và luôn đối xử tốt với nàng.
Nhưng Lương Thích lại nói: “Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không ly hôn với cô.”
Lương Thích cau mày thành một ngọn đồi, ôm chặt lấy trái tim, cơn đau khiến cô lùi lại nửa bước, một giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Cứ như ai đó đang thao túng cơ thể cô vậy.
Nói cách khác, ý thức của nguyên thân chưa hoàn toàn biến mất, thái độ của cô ấy vô cùng kiên quyết đối với việc ly hôn với Hứa Thanh Trúc.
“Có ích lợi gì?” Hứa Thanh Trúc cong môi, cười lạnh nói: “Dù sao cô cũng không thật sự yêu tôi.”
“Thật xin lỗi...” Lương Thích ý thức được chính mình không ngăn được việc nguyên thân nói, chỉ có thể cau mày xin lỗi: “Tôi còn có việc phải làm, chúng ta nói sau.”
Nói xong, cô hốt hoảng chạy ra khỏi phòng bệnh.
Bạch Vi Vi và Triệu Tự Ninh đứng ở cửa phòng bệnh nhìn chằm chằm bóng lưng cô đến xuất thần.
“Lương Thích hình như...” Triệu Tự Ninh hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: “Không giống trước đây.”
“Không phải cô ấy luôn như vậy sao? Sau khi bắt nạt Tiểu Trúc, cô ấy luôn cư xử như cái đuôi kẹp giữa hai chân rồi đối xử tốt với Tiểu Trúc.” Bạch Vi Vi đảo mắt theo hướng Lương Thích rời đi: “Lần này Tiểu Trúc nhất định phải ly hôn với cô ấy.”
“Không thể ly hôn.” Triệu Tự Ninh bình tĩnh nói.
Bạch Vi Vi nhướng mắt, hỏi: “Tại sao?”
Triệu Tự Ninh chỉ lắc đầu rồi vào phòng bệnh kiểm tra tình trạng của Hứa Thanh Trúc.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi Lương Thích ra khỏi phòng bệnh, cô đến máy bán nước tự động ở tầng dưới để mua một chai nước.
Nước mát trượt xuống cổ họng, cuối cùng cũng khiến cô bình tĩnh lại.
Cô mặc quần áo bệnh nhân ngồi ở đại sảnh của bệnh viện, người lui tới luôn nhìn cô đến mấy lần, tỷ lệ quay đầu lại đạt tới 100%.
Nhưng Lương Thích lại không phát giác được điều đó.
Từ lâu cô đã quen đứng dưới ánh đèn flash, có thể chịu được sự săn đón của hàng trăm nhϊếp ảnh gia và paparazzi nên cô đương nhiên sẽ không sợ mấy ánh mắt chăm chú của người qua đường.
Điều khiến cô chán nản và khó chịu là ý thức còn sót lại của nguyên chủ.
Cô ấy nói rằng dù có chết cũng không thể ly hôn với Hứa Thanh Trúc.
Nhưng bây giờ không ly hôn thì phải làm thế nào?
Cô muốn đi giải thích với Hứa Thanh Trúc, tôi không phải Lương Thích trước kia, tôi đã thay đổi, tôi sẽ đối tốt với cô, những lời này nguyên chủ chắc hẳn không chỉ nói một lần, chỉ là trong trí nhớ lại có một đoạn hồi ức ngắn ngủi, điều đó đủ để chứng minh trước đây nguyên chủ đối với Hứa Thanh Trúc tệ bạc như thế nào.
Hai người kết hôn được bốn tháng, Lương Thích vì chuyện Hứa Thanh Trúc không cho cô đánh dấu đã nhiều lần âm thầm, trực tiếp nổi giận.
Bữa tiệc như tối qua đã được tổ chức ở biệt thự không chỉ một lần.
Bởi vì nguyên thân tức giận, lần nào cũng không để người hầu can thiệp, toàn bộ đều cho Hứa Thanh Trúc làm.
Hứa Thanh Trúc có lẽ cũng cảm thấy có chút áy náy nên mỗi lần dọn dẹp đều im lặng không lên tiếng.
Giờ phút này, Lương Thích dường như lâm vào bế tắc.
【Sau khi kiểm tra, trong cơ thể ký chủ có oán hận không thỏa mãn, cần một trăm giá trị may mắn mới có thể hoàn toàn mở khóa quyền sử dụng cơ thể này.】
Một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên trong đầu Lương Thích, khiến cô rùng mình sợ hãi.
Cô cho rằng gặp phải chuyện xuyên sách đã đủ kỳ lạ rồi, không ngờ còn có hệ thống.
Cô giả vờ bình tĩnh uống một ngụm nước lạnh, trong đầu hỏi: “Ngươi là ai?”
【Nơi đây là địa phương quản lý oán khí, chịu trách nhiệm giải oan cho người sắp chết nhưng phát hiện ra rằng ngươi đã chiếm giữ trái phép cơ thể của cô ấy, vì vậy ngươi cần phải bị xử trí.】
“Vì sao ngươi không cho cô ấy trở về?”
Hệ thống trầm mặc ba giây, dùng ngữ khí cổ quái trả lời:【Cô ta quá cặn bã.】
Lương Thích: “...”
“Giá trị may mắn là cái gì?” Lương Thích hỏi.
【Sự ưu ái có được từ mục tiêu may mắn được gọi là giá trị may mắn, mà mục tiêu may mắn là Hứa Thanh Trúc, sau khi có được sự ưu ái, tin tưởng và ngưỡng mộ từ nàng sẽ đạt được 100 điểm may mắn, cơ thể của ngươi cũng sẽ được chuyển đến đây và hoàn toàn thay thế nguyên chủ.】
“Vậy nguyên thân?”
Hệ thống im lặng.
Một lát sau vẫn dùng thanh âm quỷ dị nói:【Đưa cô ấy về quê hương hạnh phúc.】
Lương Thích: “...”
“Còn cơ thể trước đây của tôi thì sao?”
【Đang hôn mê, được kết luận là người thực vật, nếu thân thể của ngươi được vận chuyển đến đây, ký ức của mọi người ở đó sẽ bị xóa sạch, không ai nhớ tới ngươi.】
Lương Thích mím môi, trong lòng cô đột nhiên có cảm giác buồn bã: “Nói cách khác, tôi chưa bao giờ tồn tại ở đó?”
【Đại khái là như vậy nhưng ngươi cũng có thể lựa chọn không đưa thân thể của mình tới đây, chỉ cần đạt tới 80 điểm may mắn thì có thể hoàn toàn thay thế nguyên chủ.】
“Thế nếu tôi muốn quay lại có được không?” Lương Thích bình tĩnh hỏi.
Lần này hệ thống im lặng lâu hơn trước, sau đó nó nói với giọng điệu an ủi kỳ lạ:【Cô có muốn xem một video không?】
Lương Thích gật đầu và trong đầu cô hiện ra một hình ảnh.
Kèm theo đó là các bình luận dưới mục tìm kiếm hot #Lương Thích là người thực vật.
[Loại người này chết thật đáng tiếc.]
[Tại sao cô ta là người thực vật, cô ta nên chết.]
[Nghe nói cô ấy là cô nhi, là lưu manh, cặn bã của xã hội.]
[Cạn lời, chẳng trách không lên được sân khấu.]
[…]
Hàng ngàn bình luận đang mắng cô thì camera lại biến đổi thành phòng bệnh.
Chị Vương, người đại diện của cô bất đắc dĩ thở dài: “Cứ như vậy đi, tuyên bố rút lui giới giải trí với truyền thông bên ngoài.”
Trái tim của Lương Thích như bị một tảng đá lớn đè xuống khiến cô không thể thở nổi.
Hóa ra cô luôn là một gánh nặng.
“Tôi quyết định rồi.” Lương Thích nói: “Tôi muốn ở lại đây.”
【Được.】
“Tôi phải làm thế nào để được giá trị may mắn? Nói cụ thể một chút.” Lương Thích hỏi.
【……Bất cứ cái gì.】
Lương Thích: “?”
【Các vấn đề tình cảm nằm ngoài phạm vi của hồ sơ thống kê nhưng trong vòng ba tháng, chúng tôi sẽ tạm thời giam giữ nguyên thân, nếu ngươi không đạt được 80 điểm may mắn trong vòng ba tháng, ngươi sẽ biến mất như cái giá phải trả cho việc phá vỡ trật tự không gian.】
Lương Thích: “…”
Với cái hệ thống như vậy, tại sao khắp nơi đều có cạm bẫy!
“Vậy nếu tôi nhận được điểm may mắn thì ngươi có nhắc nhở gì không? Ví dụ như cộng một, trừ một.”
【Sẽ không, cứ 20 giờ sẽ tiến hành nhắc nhở một lần.】
Một lúc sau, giọng nói máy móc nói thêm:【Chúng tôi rất bận.】
Lương Thích: “...”
Rất nhanh, cô cảm giác được một cỗ lực lượng kỳ dị tràn vào trong cơ thể, là một loại cảm giác nhẹ nhàng khó hiểu.
Cô gọi lại hệ thống nhưng không có câu trả lời.
Lương Thích từ trước đến nay là một người luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, gặp phải biến động lớn như thế, cô chỉ ngơ ngác một lát, sau đó ra ngoài vừa tản bộ vừa suy nghĩ là một thói quen của cô.
Lúc đang đi dạo, cô thấy những quả dâu tây bán bên đường vừa to vừa tươi nên đã mua một ít.
Trên đường trở về bệnh viện, cô cố gắng nhớ lại những gì mình đã làm với Hứa Thanh Trúc nhưng không thể nhớ lại bất cứ điều gì.
Cô chỉ có thể bước từng bước một.
Đi tới cửa bệnh viện, điện thoại rung nhẹ, cô lấy ra xem.
Là một số lạ gửi tới.
【Tối nay tới? Tôi có dẫn theo một cô gái ngoại quốc.】
【Cậu đã nói mang theo Hứa Thanh Trúc.】
【Trao đổi một ngày hay một tuần?】
Lương Thích: “...”
*Vãi!
(*Từ này mình không hiểu lắm nên tạm thời dịch như vậy nha:> )
Cô biết nguyên chủ là cặn bã, nhưng không nghĩ tới cô ta lại có thể cặn bã như thế.
Ngay cả chuyện đổi vợ cũng làm được?
Lương Thích thở ra một hơi, trực tiếp chặn người đó.
Sau đó, cô dùng dây chun trong tay buộc tóc lên, đột ngột chuyển tầng trong thang máy, đi thẳng lên tầng mười.
Cô phải đi thẳng vào vấn đề và nói rõ với Hứa Thanh Trúc trước.
Cô và Lương Thích kia không giống nhau!
Vài phút sau, Lương Thích đứng trước cửa phòng của Hứa Thanh Trúc và nhẹ nhàng gõ cửa.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Mời vào.”
Xem ra Bạch Vi Vi và Triệu Tự Ninh đã đi rồi.
Lương Thích đẩy cửa vào.
Trong phòng bệnh vắng vẻ yên tĩnh, Hứa Thanh Trúc mặc áo bệnh nhân ngồi trên giường, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt nàng, nhìn rất mỏng manh, đặc biệt dễ khơi dậy lòng người muốn che chở.
Liang Shi nắm chặt chiếc túi nilon làm cho nó phát ra tiếng.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhẹ nhàng nói: “Hứa Thanh Trúc, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Nhưng không ngờ khi Hứa Thanh Trúc nhìn thấy đồ trong tay cô, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, nàng nhấn nút khẩn cấp trên đầu giường.
Rất nhanh, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.
“Tôi sẽ không làm tổn thương cô.” Lương Thích sốt sắng giải thích: “Tôi thật sự thay đổi rồi, cô có thể tin tưởng tôi một lần không? Tôi với trước kia không giống nhau.”
“Tôi sẽ đối xử tốt với cô.” Lương Thích nói: “Cho tôi thêm một cơ hội, tôi sẽ không để cô...”
Chưa kịp nói hết từ thất vọng, cánh cửa đã bị đẩy mạnh ra.
Áo blouse trắng của Triệu Tự Ninh bung ra, thở hổn hển, thấy dâu tây trên tay Lương Thích nhất thời nổi giận: “Cậu còn mang cái này cho cô ấy?!”
Lương Thích vẻ mặt khó hiểu: “...”
“Lần trước cậu cho cô ấy tiêm dược tình dâu tây làm cho kỳ phát tình cô ấy đến sớm suýt nữa thì chết, lần này cậu còn mang tới sao?!” Triệu Tự Ninh nói xong đánh một quyền về phía Lương Thích, Lương Thích theo bản năng tránh thoát.
Trước đây cô đã từng tập Boxing và Muay Thái nên có thể lực rất tốt.
Nhưng khi nghe Triệu Tự Ninh nói vậy, trong lòng **ngũ vị tạp trần.
(**ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)
Cô chợt nghĩ đến một câu ca từ: “Xây dựng thành bang trên đống đổ nát.”
Bây giờ cô là người phải xây dựng một thành phố-nhà nước trên đống đổ nát, và vẫn chưa có máy xúc.
Cô cầm dâu tây lên giải thích: “Đây là dâu bình thường tôi mua dưới lầu, tôi chưa tiêm thuốc gì cả, nếu cậu không tin, tôi ăn cho cậu xem.”
Cô lấy một quả để ăn, Hứa Thanh Trúc trên giường đột nhiên hét lên.
Giống như tiếng khóc thê lương cuối cùng, đáng thương và chói tai.
Triệu Tự Ninh cả kinh, lập tức hướng ra ngoài phòng bệnh gọi: “Đi tìm bác sĩ Cố, ở đây có bệnh nhân phát tác ***PTSD.”
(***Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).