Lương Thích sau khi tỉnh dậy là ở bệnh viện.
Thuốc khử trùng cay nồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh não bộ của cô, cửa sổ thuỷ tinh sạch sẽ, quần áo bệnh nhân màu xanh trắng thùng thình, phòng bệnh không một bóng người.
Cảnh tượng này khiến cô có chút sững sờ.
Chẳng lẽ chuyện trước đó chỉ là một giấc mộng?
Lương Thích là một diễn viên không tốt nghiệp chuyên ngành, trước khi gia nhập làng giải trí, cô là một công nhân nhập cư thay đổi công việc liên tục, sống một cuộc sống khó khăn nhưng rất kiên cường. Cha mẹ cô đều mất từ
khi cô còn nhỏ, cô lớn lên cùng ông bà nội nhưng trong quá trình lớn lên, ông bà nội lần lượt qua đời.
Khi cô học trung học, sau cái chết của người thân cuối cùng, cô không có nguồn thu nhập nào vì thế cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ học nhưng vì tuổi còn nhỏ, công việc hạn chế nên cô phải vào bếp phụ nấu nướng. Để có chi phí sinh hoạt, cô đi làm nhiều nhất năm công việc một ngày. Sau đó nghe nói diễn vai quần chúng kiếm được tiền, cô liền đi đến Hoành Điếm.
Bởi ngoại hình ưa nhìn, cô được một công ty môi giới ở Hoành Điếm để ý nên được đóng vai nữ phụ, được coi là ăn khách, sự nghiệp trong làng giải trí của cô thuận buồm xuôi gió.
Nhưng không ngờ sau khi cô và Tôn Chánh Chánh đóng chung một bộ phim truyền hình bách hợp, đối phương không ngừng ngăn cản, giẫm đạp, đổ nước bẩn lên người cô khiến danh tiếng của cô trong giới giảm sút rồi trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.
Thậm chí Tôn Chánh Chánh còn vu khống cô trong quá trình quay phim quấy rối tìиɧ ɖu͙©. Vì vậy, việc cô là người đồng tính bị lộ và không được công chúng chấp nhận trong một thời gian. Sau hơn mười ngày bị bạo lực trên mạng, công ty hợp tác lần lượt hủy bỏ hợp đồng với cô.
Cô chán nản và chạy đến quán bar để chuốt say nhưng kết quả là khi ra ngoài thì cô ngã xuống bậc thang.
Sau đó…
Vậy hôm qua có phải là mơ không?
Cô còn tưởng rằng thật sự đã đến một thế giới khác.
Một thế giới phù hợp với xu hướng tìиɧ ɖu͙© của cô.
Cô thích con gái, điều đó không sai.
Nhưng thế giới đó không cho phép cô thích con gái, vậy cô thực sự sai rồi.
Lương Thích ấn vào huyệt thái dương, đầu cô đau nhói.
Một lúc sau, một y tá đi vào xem xét lại vội vàng đi ra: “Bác sĩ Triệu, bệnh nhân tỉnh rồi.”
Lương Thích dựa vào giường, trong lòng đang nghĩ đến Hứa Thanh Trúc.
Omega kia đi theo tên cặn bã Lương Thích này nhất định sẽ chịu tra tấn vô nhân đạo, nàng đã làm sai cái gì?
Nghĩ đến những điều này, trong lòng cô lại bị nghẹn một cách khó hiểu.
Một lúc sau, bác sĩ Triệu mà lúc nãy y tá nói đến, bước vào phòng bệnh, cô ấy mặc một chiếc áo blouse trắng, vẻ mặt lạnh lùng, đeo kính gọng vàng, chỉ để lộ ra nốt ruồi bắt mắt dưới khoé mắt phải, mái tóc của cô ấy được buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp.
Hai tay đút vào túi áo blouse trắng, tùy ý nhắm mắt, điều đầu tiên là điều chỉnh tốc độ của ống truyền dịch, cúi đầu nhìn Lương Thích: "Đau đầu không?”
Chẳng biết vì sao, Lương Thích nghe thấy sự chán ghét từ miệng cô ấy.
Nói cách khác, người này chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu cảm xúc của mình.
“Không đau.” Lương Thích nhẹ giọng đáp.
Triệu Tự Ninh nghe vậy tiện tay vạch lên bệnh án, sau đó kinh ngạc nhìn về phía cô.
Không đúng.
Đại tiểu thư kiêu ngạo và độc đoán của Lương gia sao có thể ăn nói nhẹ nhàng như vậy?
Triệu Tự Ninh thu hồi ánh mắt lại hỏi: “Trên người có đau chỗ nào không?”
Liang Shi cau mày, một lát sau, cô đưa tay lên chạm vào vị trí ở sau tai trái, trả lời: “Ở đây.”
Từ khi cô tỉnh dậy, vị trí đó hơi đau nhưng không đau đến mức không thể chịu nổi.
“Ồ.” Triệu Tự Ninh thần sắc lãnh đạm bảo: “Đau là bình thường.”
Lương Thích khó hiểu: “Tại sao?”
Theo lý mà nói, lẽ ra cô phải ngã đập đầu hoặc tứ chi, sao chỉ có vị trí sau tai bị đau?
“Tuyến thể Alpha bị cắt bỏ đương nhiên sẽ đau.” Lời nói của Triệu Tự Ninh có chút sắc bén, nói dối cứ như đó là thật. Nhưng cũng không dừng tay, âm thầm quan sát vẻ mặt và tình trạng thể chất của Lương Thích rồi lần lượt viết vào bệnh án.
Tuyến thể?
Lương Thích kinh ngạc.
Thế giới ban đầu của cô không có thứ này, đó là một thế giới con người bình thường.
Nhưng cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết về thế giới ABO nên cô biết rất rõ về điều này. Ở thế giới ABO, con người phân hóa thành Alpha, Beta, Omega. Alpha và Omega thì mới có tuyến thể.
Cô là Alpha?
Nói cách khác, cô vẫn đang ở trong cuốn sách 《Tình yêu ngọt ngào》.
Vì lý do nào đó, phản ứng đầu tiên của Lương Thích không phải lo lắng mà là nhẹ nhõm.
“Vậy Hứa Thanh Trúc thì sao?” Lương Thích sốt ruột hỏi: “Cô ấy có bị thương không?”
Triệu Tự Ninh: “...?”
Có thể là biểu cảm của Triệu Tự Ninh quá kinh ngạc khiến Lương Thích đột nhiên ý thức được lời nói của mình quá đáng ngờ.
Nguyên thân là một tên cặn bã A, thái độ đối với Hứa Thanh Trúc không tốt là chuyện ai cũng biết, cho nên bây giờ cô hỏi như thế có vẻ rất khác biệt, hoặc là cô đang có ý đồ bất chính với Hứa Thanh Trúc.
Nghĩ đến đây, cô lập tức im lặng.
“Vẫn đang hôn mê.” Nhắc tới Hứa Thanh Trúc, giọng điệu Triệu Tự Ninh càng thêm lạnh, cô nhìn Lương Thích với vẻ chán ghét không hề giấu giếm tiếp tục đáp: “Omega trong thời kỳ phát tình rất mỏng manh, nếu như cưỡng bức đánh dấu đối với việc thụ thai sau này của Omega sẽ không tốt, hơn nữa sẽ khiến thân thể của cô ấy bị thương nặng. Nhưng……”
Triệu Tự Ninh dừng một chút, sau đó cười lạnh một tiếng: “Lương tiểu thư tại sao phải quan tâm?”
Lương Thích mím môi.
Cô không thể giải thích với người khác rằng cô không phải là Lương Thích trước kia, cũng không có cách nào chứng minh những chuyện trước đó không phải cô làm.
Trong mắt người khác, cô là người khi dễ Hứa Thanh Trúc, muốn cưỡng ép đánh dấu Omega trong kỳ phát tình.
“Xin lỗi.” Lương Thích nhẹ nhàng xin lỗi: “Chờ Hứa Thanh Trúc tỉnh lại, tôi sẽ đích thân giải thích với cô ấy.”
“Tùy cô.” Triệu Tự Ninh cúi người, từ xa xem xét tuyến thể của cô.
Chỗ đó xưng lên là do đêm qua Alpha đang trong thời kỳ mẫn cảm gãi nên đau là không thể tránh khỏi.
“Đợi thêm một ngày nữa không có chuyện gì thì có thể xuất viện.” Triệu Tự Ninh nói ra.
Lương Thích gật đầu: “Ồ.”
Ồ?
Triệu Tự Ninh nháy mắt kinh ngạc, thái độ Lương Thích hôm nay thật sự kỳ quái, lại… ôn nhu như thế.
Loại ôn nhu này không giống như giả vờ mà càng giống như lễ phép, khiêm tốn, ôn nhu thấm vào trong xương.
Cô cũng không phải ngày đầu quen biết Lương Thích.
“Lương Thích.” Triệu Tự Ninh cất bút đột nhiên hỏi: “Cô còn nhớ tôi là ai không?”
Lương Thích ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt trong suốt mang theo ý lễ phép trả lời: “Xin lỗi.” Cô xoa xoa gáy: “Tôi không nhớ rõ.”
“Mất trí nhớ?” Triệu Tự Ninh vươn tay sờ trán cô: “Dịch cảm kỳ còn có thể khiến Alpha mất trí nhớ sao?”
Nhưng thấy mặt Lương Thích không giống giả, cô quay đầu nói với y tá: “Sắp xếp chụp CT não cho cô ấy.”
“Cảm ơn.” Lương Thích cất lên.
Triệu Tự Ninh: “…”
Nếu không phải Triệu Tự Ninh từ nhỏ ổn trọng, khi nghe lời này nhất định sẽ há hốc mồm.
Cô và Lương Thích quen nhau từ năm mười tuổi, đối phương là dạng chó gì, cô đương nhiên hiểu rõ, lời cảm ơn này sẽ không bao giờ thoát ra từ miệng của Lương Thích.
Nhưng…
Triệu Tự Ninh lại nghe được lời cảm ơn chân thành của cô.
Cái này cũng không ổn lắm?
Mà Lương Thích lại không cảm thấy không ổn.
Đối phương tuy rằng thái độ không tốt nhưng có thể nhìn ra hai người là người quen cũ, đối phương hiểu lầm cô là có nguyên nhân nhưng cô cũng không thể tiếp tục sống theo cách của nguyên thân, điều đó rất khó chịu.
Cô vẫn phải là chính mình.
Thừa dịp lúc này giả vờ mất trí nhớ cũng là một cách hay.
“Tôi muốn hỏi một chút.” Lương Thích dịu dàng nói, lịch sự hỏi: “Hứa Thanh Trúc ở phòng nào?”
“Cô không cần quan tâm cô ấy ở phòng nào.” Triệu Tự Ninh theo bản năng trả lời nhưng sau khi nói xong lại phát hiện thái độ của mình không tốt, vì vậy cô mím môi rời khỏi phòng một lúc.
Nhưng sau khi cô rời khỏi phòng bệnh, tiểu y tá ở phía sau mới thấp giọng đáp lại: “Hứa tiểu thư ở tầng mười, phòng 1002.”
Lương Thích nhẹ nhàng mỉm cười: “Cảm ơn.”
Tiểu y tá là Beta, khi nhìn thấy Lương tiểu thư xinh đẹp cười với mình, trong lòng tràn ngập vui sướиɠ, tim đập loạn xạ, cô đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Không có gì.”
Nói xong cô ấy nhanh chóng ra khỏi phòng.
Lương Thích thu hồi nụ cười.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tòa nhà cao tầng san sát nối liền nhau, bầu trời trong xanh, phong cảnh rất đẹp, một chiếc máy bay vυ't qua bầu trời để lại một vệt khói xám.
Một lát sau, Lương Thích đưa ra quyết định, cô sẽ sống thật tốt ở thế giới này.
Cô xâu chuỗi lại những mảnh vỡ trong đầu mình và phát hiện ra rằng có nhiều điều cô không biết và cần phải tìm hiểu mọi thứ.
Lương Thích lên mạng tìm kiếm tin về Hứa Thanh Trúc, cái đầu tiên xuất hiện chính là tin tức kết hôn của hai người.
Lúc đầu lễ cưới của họ rất kín tiếng vì công ty của Hứa gia gặp khó khăn mà Lương Thích chỉ muốn có được Hứa Thanh Trúc nên không để ý lắm.
Dù vậy, vẫn có nhiều phương tiện truyền thông tiết lộ chuyện này.
Bởi vì Hứa Thanh Trúc có danh hiệu là “Omega số một Hải Châu”.
Nguyên nhân đơn giản chỉ có một ——bộ dáng đẹp mắt.
Tuy ít người có thể cân bằng hoàn hảo giữa khí chất lạnh lùng và quyến rũ nhưng Hứa Thanh Trúc thì có thể.
Thậm chí, nàng còn là người nổi bật trong đó.
Đôi mắt lạnh lùng nhưng dung mạo lại xinh đẹp mê hồn.
Lúc nàng học đại học, có người chụp ảnh nàng và đăng lên mạng khiến bức ảnh này nhanh chóng thu hút rất nhiều sự yêu thích của Alpha.
Sau đó cha Hứa Thanh Trúc cảm thấy không tốt và đã chi rất nhiều tiền để rút ảnh của nàng khỏi internet nhưng ngoại hình của Hứa Thanh Trúc là kiểu nhìn một lần sẽ không bao giờ quên.
Hứa Thanh Trúc rất nổi tiếng trên mạng, tuy nhiên, nàng lại không trở thành ngôi sao.
Vào năm nàng tốt nghiệp đại học, vì công việc kinh doanh của gia đình gặp khủng hoảng nên nàng đã lựa chọn kết hôn với Lương Thích, sau khi cứu được công ty, nàng đã ở nhà làm việc toàn thời gian với tư cách là một người vợ.
Lương Thích tìm hiểu xong vẫn không yên lòng về Hứa Thanh Trúc, xuống giường mang dép lê lên tầng mười.
Cơ thể này dường như có ký ức về bệnh viện nên rất nhanh đã tìm thấy phòng bệnh mà không gặp trở ngại nào.
Đứng trước cửa 1002, cô có chút do dự, không biết phải đối mặt với Hứa Thanh Trúc như thế nào.
Chẳng lẽ nói với nàng ấy: Thật ra tôi không phải là Lương Thích lúc trước sao?
Cuối cùng, cô có thể sẽ bị gửi đến một trung tâm giám định tâm thần, hoặc là gửi đến một cơ quan bí mật nhà nước để khám nghiệm tử thi.
Trong khi cô đang suy nghĩ, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau: “Cô đến đây làm gì? Ở đây không hoan nghênh.”
Lương Thích quay đầu lại, thấy được bạn thân Bạch Vi Vi của Hứa Thanh Trúc, cô mặc một bộ âu phục màu trắng mà phía sau lại có Triệu Tự Ninh đi theo.
“Cô hại Tiểu Trúc như vậy còn chưa đủ sao? Cô còn muốn làm gì nữa?” Bạch Vi Vi chính trực lên án: “Lúc đầu chúng tôi đều cho rằng cô sẽ đối xử tốt với Tiểu Trúc cho nên chúng tôi mới để cô cưới cậu ấy nhưng cô nhìn xem, cô đã làm những gì?”
Lương Thích cúi đầu, cứ để cô ấy mắng mình.
Bạch Vi Vi híp mắt: “Lương tiểu thư, cô đừng giả bộ đáng thương, mỗi lần cô bắt nạt Tiểu Trúc đều xảy ra chuyện, cô cho rằng Tiểu Trúc sẽ đổi ý sao? Để tôi nói cho cô biết chắc chắn sẽ không. Lần này, Tiểu Trúc tỉnh lại nhất định phải ly hôn.”
Lương Thích mím môi: “Xin lỗi.”
“Hừ.” Bạch Vi Vi cười khẩy, Triệu Tự Ninh đã đi thẳng vào phòng bệnh.
Mà trong phòng bệnh Hứa Thanh Trúc đang mở to mắt ngồi trên giường, im lặng giống như một con búp bê dễ vỡ.
Bạch Vi Vi nhìn thấy Hứa Thanh Trúc, lập tức chạy vào: “Tiểu Trúc cậu thấy thế nào? Không sao chứ?”
Hứa Thanh Trúc lộ ra nụ cười yếu ớt, lắc đầu với cô, trấn an nói: “Tôi không sao.”
Giọng nói của nàng khàn khàn, ánh mắt trong trẻo lại mang theo lãnh ý không dễ tiếp cận, an ủi xong Bạch Vi Vi liền cúi đầu nhìn về phía cửa, bắt gặp ánh mắt của Lương Thích.
Mặt Lương Thích đột nhiên nóng lên.
Không ai có thể thoát khỏi ánh mắt đó.
Lương Thích tim đập nhanh hơn một chút, chỉ nghe Hứa Thanh Trúc nhẹ giọng nói: “Vi Vi, cậu cùng Tự Ninh ra ngoài trước đi.”
Bạch Vi Vi cau mày: “Làm gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn tha thứ cho cô ấy?”
Hứa Thanh Trúc chỉ cười, nụ cười kia có chút lạnh: “Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”
Triệu Tự Ninh luôn luôn tôn trọng quyết định của Hứa Thanh Trúc, kéo Bạch Vi Vi ra khỏi phòng bệnh một cách nửa vời, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lương Thích và Hứa Thanh Trúc, trong lúc nhất thời an tĩnh đến đáng sợ.
Mà Hứa Thanh Trúc quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, sững sờ hồi lâu.
Một luc sau, cô xoay người và nhìn về phía Lương Thích.
Sắc mặt nàng tái nhợt, trên môi không có một tia máu, ánh mắt nàng nhìn Lương Thích sắp biến thành một mũi kim băng lãnh, thiếu chút nữa đã đâm vào người Lương Thích, Lương Thích cảm thấy có lỗi, sau khi do dự, cô mở miệng trước: “Cô...cô không sao chứ?”
Hứa Thanh Trúc khẽ mím môi, đôi môi nhợt nhạt tạo thành một đường cong lãnh đạm.
Một lúc sau, nàng siết chặt góc chăn, lạnh lùng nói: “Lương Thích.”
“Hả?” Lương Thích đáp: “Tôi đây.”
“Chúng ta ly hôn đi.” Hứa Thanh Trúc bình tĩnh nói: “Tôi nghiêm túc.”
Giống như có một bàn tay nắm chặt trái tim Lương Thích.
Cơn đau dữ dội đến nỗi cô không thể thở được.