Tiểu Mỹ Nhân Có Thể Lấy Một Địch Trăm

Chương 25

Cơ Thanh định uống một ngụm, nhưng nước ao quá lạnh, Cơ Thanh do dự một chút vẫn không uống. Cậu khoanh chân ngồi bên cạnh Tống Tây Từ, chống cằm trò chuyện với hệ thống.

Khi Tống Tây Từ mở mắt ra, y nhìn thấy Cơ Thanh đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh. Gương mặt của thiếu niên rất tuấn tú, mặt mũi tinh xảo, Tống Tây Từ đã biết từ lâu rằng Cơ Thanh rất đẹp trai, nhưng Cơ Thanh mà y nhìn thấy luôn là một người lanh lợi, hoạt bát, không chú ý nhiều đến ngoại hình. Y biết Cơ Thanh cười sẽ có hai lúm đồng tiền, nụ cười vô cùng có sức hút, đôi khi chính những biểu cảm đặc biệt lóa mắt đó mới khiến người ta có ấn tượng sâu sắc về cậu.

Nhưng lúc này, vẻ mặt của Cơ Thanh lại lạnh nhạt, toàn thân tỏa ra hơi lạnh giống như thiên thần trong tranh minh họa, ánh mắt cậu trong trẻo, nhìn về hư không, hơi thở trong sáng và thuần khiết ập vào mắt y.

Điều này khiến Tống Tây Từ tạm thời không nỡ mở miệng, phá vỡ hình ảnh này.

"Đại lão, Tống Tây Từ đang nhìn cậu, đã nhìn rất lâu rồi." Hệ thống đột nhiên nói.

Lúc này, Tống Tây Từ đang ngâm mình trong nước lạnh, đôi mắt phượng của y vì hơi lạnh bốc lên từ mặt nước mà trở nên mờ ảo, khí chất lạnh lùng cũng giảm đi nhiều. Nếu như trước đây y là băng sơn thì bây giờ chính là tuyết đầu mùa, Cơ Thanh nghiêng đầu một cái, thẳng thắn nói: "Có phải anh nhìn em đến ngây người rồi không?"

Tống Tây Từ hơi sửng sốt, sau đó nở một nụ cười không dễ nhận ra, y nói: "Đúng vậy."

Cơ Thanh dùng ngón tay khẽ chạm vào mặt nước, lạnh đến mức run rẩy, cậu giống như một chú mèo con, hai tay ôm lấy đôi chân co lại, cằm tựa vào đầu gối, ngoan ngoãn ngồi bên bờ ao, đôi mắt hạnh tò mò nhìn Tống Tây Từ, hỏi: "Sao anh dám đưa em đến đây? Không sợ em chiếm không gian này sao?"

Tóc của Tống Tây Từ ướt đẫm, một giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống, theo đường xương mày cao của y trượt xuống, y lặng lẽ nhìn Cơ Thanh, hỏi: "Em sẽ làm vậy sao?”

Cơ Thanh nhíu mày, nhỏ giọng phàn nàn: "Nước ao của anh lạnh quá, nếu là suối nước nóng thì em còn miễn cưỡng cân nhắc đến chuyện gϊếŧ người cướp của."

Tống Tây Từ nhẹ giọng nói: "Ừ." Ánh mắt nhìn Cơ Thanh vô cùng tập trung.

Hơi lạnh bốc lên, bàn tay của Tống Tây Từ từ từ đưa ra khỏi làn nước lạnh, y cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đầu gối của Cơ Thanh, thấy Cơ Thanh không có phản ứng gì, bàn tay lạnh lẽo của Tống Tây Từ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.

Ngón tay y thon dài, xương khớp rõ ràng, có thể hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay của Cơ Thanh. Cơ Thanh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tống Tây Từ, trong mắt toàn là sự khó hiểu và hoang mang, chỉ thấy Tống Tây Từ hít một hơi thật sâu, lông mi hơi run rẩy vì căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên Cơ Thanh nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Tống Tây Từ.

Ngay cả giọng nói vốn luôn chậm rãi cũng vì lo lắng mà mất đi sự điềm tĩnh, một giọt nước từ cằm của y trượt xuống, rơi vào hàn đàm, phát ra tiếng vang trong trẻo.

Sau đó, cậu nghe thấy Tống Tây Từ nói: "Cơ Thanh, cậu là thây ma. Trên thế giới này có rất nhiều thây ma, đối với tôi, cậu chỉ là một trong số hàng nghìn hàng vạn thây ma. Tôi là con người, là một trong vô số những người đang vật lộn trong ngày tận thế, đối với cậu, tôi chỉ là một trong số đám thức ăn dự trữ."