Trong lòng có một giọng nói khó hiểu vang lên: Tại sao cậu lại tức giận như vậy?
Tại sao lại tức giận như vậy?
Không biết.
Nhưng đây là Lương Thực Dự Trữ của cậu, là đồ của cậu, chỉ có cậu mới có thể bắt nạt, bất kỳ ai khác đều không được.
Vào khoảnh khắc Tống Tây Từ sắp ngã xuống đất, Cơ Thanh lao tới đỡ lấy y, người trong lòng không có chút máu nào, như một tảng băng sắp tan chảy. Tay Cơ Thanh chạm vào lưng Tống Tây Từ toàn là máu dính nhớp, máu chảy ròng ròng qua kẽ ngón tay, như thể sức sống đang trôi đi từng tảng lớn.
Cơ Thanh ngẩng đầu nhìn những thành viên trong đội đang kinh ngạc, đôi mắt đỏ như máu hờ hững. Cậu đứng dậy, vác Tống Tây Từ lên vai giống như lần đầu gặp mặt, chân Tống Tây Từ vẫn chạm đất, nhưng lần này, không còn ai đến cạnh y, nói rằng: Để tôi cõng anh.
Cơn thịnh nộ muốn gϊếŧ tất cả mọi người tràn ngập trong đầu Cơ Thanh, nếu không phải do người của phòng thí nghiệm ra tay, nếu không phải do những thành viên vô dụng trở thành gánh nặng của Tống Tây Từ...
Những cảm xúc bùng nổ đó gào thét muốn lật tung mọi thứ, trước khi mọi cảm xúc trở nên mất kiểm soát, bên tai cậu đột nhiên truyền đến một giọng nói rất nhỏ” "Đi, đi đến nơi không có ai."
Tống Tây Từ mở mắt, nhìn Cơ Thanh, trong ánh mắt của anh như có một sức mạnh khiến người ta phải tin tưởng.
Mọi cảm xúc tiêu cực như thủy triều rút đi, Cơ Thanh như một chú mèo lớn được vuốt ve, cậu hơi tủi thân bĩu môi, sau đó không nói một lời, vác Tống Tây Từ đi ra ngoài.
Phía sau là tiếng gọi của Mạc Lan và những người khác, nhưng Cơ Thanh không muốn trả lời chút nào, cậu không có hứng thú diễn kịch, thậm chí không muốn nhìn người khác thêm lần nào nữa. Cơ Thanh bước đi càng lúc càng nhanh, bỏ lại tất cả mọi người phía sau, cậu đi theo chỉ dẫn của hệ thống đến một nơi an toàn, cẩn thận đặt Tống Tây Từ xuống, một tay đỡ Tống Tây Từ, sau đó ngoan ngoãn hỏi: "Em phải làm gì đây?"
Tống Tây Từ yếu ớt cắn rách ngón trỏ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay dính đầy máu của Cơ Thanh, bàn tay Cơ Thanh bị bàn tay lạnh ngắt của y nhẹ nhàng phủ lên, giọng nói khàn đặc của y vang lên:"Nhắm mắt lại."
Cơ Thanh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giây tiếp theo, một cơn chóng mặt ập đến, khi Cơ Thanh mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện mình đã đến một nơi khác.
Đây là một không gian nhỏ khoảng năm mét khối, chỉ có một màu trắng xóa, chính giữa có một ao nước lạnh tỏa ra hơi lạnh, nước ao có màu trắng lạnh, bên trong chứa đựng năng lượng vô cùng to lớn, ở góc còn có một ao nước nhỏ khác bằng một bàn tay.
Tống Tây Từ ngã vào ao nước lớn, nước lạnh ngắt ngập đến ngực anh, cổ anh bị băng phủ kín, trên hàng mi dài đọng những bông tuyết nhỏ.
"Hệ thống, Tống Tây Từ sẽ không phải là con cưng của thế giới này chứ? Bàn tay vàng to quá." Cơ Thanh cảm thán.
"Có lẽ không phải." Hệ thống kiểm tra cẩn thận: "Tôi không nhận được nhắc nhở nào ở đây, anh ấy không phải là con cưng của thế giới."
Cơ Thanh ngồi xổm bên bờ ao, nhanh chóng đưa tay chạm vào mặt nước, đầu ngón tay chạm vào hơi lạnh khiến Cơ Thanh run lên. Cậu không khỏi có chút khâm phục Tống Tây Từ ngâm toàn thân trong đó mà vẫn không đổi sắc mặt.
Tình trạng của Tống Tây Từ dần tốt lên, Cơ Thanh ngồi xổm một lúc, lại đi đến bên một ao nước nhỏ khác, cậu giật cánh mũi, hít sâu một hơi khí lạnh, sau đó quả quyết nói: "Tống Tây Từ dùng cái này để nấu ăn cho tôi, anh ấy rất thông minh."