Chân Cơ Thanh vẫn vững vàng giẫm lên đầu Hoàng Thông Dụ: "Tiếp tục nói."
"Tiến sĩ Hứa phát hiện ra Tống Tây Từ dường như có khả năng sống lại. Lúc đầu Tống Tây Từ chỉ là một người bình thường, bị người khác ép đến mức sắp chết, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên sống lại, còn có dị năng. Vì vậy, tiến sĩ muốn để Tống Tây Từ trải qua một lần cận kề cái chết, nên đã bảo chúng tôi lừa Tống Tây Từ đến siêu thị ngầm này." Hoàng Thông Dụ cắn chặt môi, không để mình nói ra những lời tiếp theo.
Đột nhiên, trái tim Cơ Thanh như treo lơ lửng giữa không trung, cảm xúc bất an lan tràn dữ dội, gần như bóp nghẹt cổ họng cậu: "Tại sao lại lừa anh ấy đến đây?" Cơ Thanh cúi đầu như đang nói mê sảng.
"Bởi vì, bởi vì..." Hoàng Thông Dụ mở to mắt, khuôn mặt xanh xao vặn vẹo, "Bởi vì chúng tôi đã đặt đầy thuốc nổ trong siêu thị."
Tiếng nổ vang lên bên tai, não Cơ Thanh trong khoảnh khắc này trống rỗng, những cảm xúc vô nghĩa cuồn cuộn như sóng biển, khi tất cả cảm xúc đều ẩn đi, chỉ còn lại sự bàng hoàng trong lòng.
Hoàng Thông Dụ dưới chân đã mất đi dấu hiệu của sự sống, dòng máu hôi thối chảy lênh láng trên sàn.
Máu đỏ sẫm kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh của Cơ Thanh, cậu đột ngột đứng dậy, không để ý đến tiếng gọi của Tào Vô Thương, trực tiếp chạy đến siêu thị. Hơi nóng mang theo mùi lưu huỳnh bốc ra từ cánh cửa đen ngòm, phả vào mặt Cơ Thanh, tiếp xúc với loại khí kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, không chỉ nhãn cầu khô khốc mà ngực cậu cũng đau xót dữ dội.
"Vị trí." Giọng Cơ Thanh không có chút nhiệt độ nào.
Hệ thống vội vàng báo cáo phương hướng.
Tiếng nổ liên tục không ngừng truyền đến từ xa, mỗi tiếng nổ vang lên, nỗi sợ hãi và tức giận vô danh trong lòng lại tăng thêm một phần. Đôi mắt đen vốn có giờ đã chuyển sang màu đỏ như máu, làn da trắng bệch không bình thường, tốc độ của Cơ Thanh tăng đến mức mắt thường không thể bắt kịp, cậu lao vào làn khói đen.
Dưới làn khói đen, ngọn lửa màu cam đỏ nhấp nháy, nhưng khi đi sâu vào, Cơ Thanh lại nhìn thấy một lớp băng kiên cố. Lớp băng hình elip khổng lồ như một vỏ trứng bao phủ trên mặt đất, ngăn cách mọi tổn thương. Tuy nhiên, trên lớp băng dày xuất hiện những vết nứt chồng chéo đan xen, vết nứt càng lúc càng lớn, những đường vân nứt vỡ nhanh chóng lan rộng, những tảng băng ngoài cùng rơi xuống đất vỡ tan tành, chỉ còn lại một lớp băng mỏng bên trong.
Các thành viên trong băng không để ý đến Cơ Thanh, vì tất cả sự chú ý của họ đều tập trung vào một hướng, tập trung vào Tống Tây Từ đang quỳ một gối bên ngoài lớp băng, chống đỡ mọi tổn thương cho bọn họ.
Y quỳ trên mặt đất, xương sống lộ ra trắng hếu, hai tay buông thõng xuống đất, toàn thân không còn chút sức lực nào, y có thể không ngã xuống hoàn toàn là nhờ vào chiếc trán đang chống lên mặt băng, những tảng băng vỡ vụn lơ lửng xung quanh y, khi dư chấn của vụ nổ tan đi, những tảng băng đó lập tức rơi xuống đất.
Tống Tây Từ cũng từ từ ngã ngửa ra sau.
Khoảnh khắc này như thể được quay chậm, ngay cả hình dạng của làn sương đen cuồn cuộn xung quanh cũng có thể nhìn rõ mồn một, quỹ đạo bắn ra của dòng máu đỏ tươi trên lưng hết sức rõ ràng, Cơ Thanh nhìn thấy những bông tuyết mỏng phủ trên lông mi Tống Tây Từ bay ra ngoài, nhìn thấy thân hình mềm nhũn của y chậm rãi ngã xuống——