"Hoàng Dụ Thông."
Người tóc vàng chống tay lên cửa sổ xe, ánh mắt dâʍ ɖu͙© tham lam lướt qua toàn thân Cơ Thanh, rồi liếʍ môi, phấn khích nói: "Chết tiệt, em chính là tình nhân nhỏ của Tống Tây Từ sao?"
Cơ Thanh bất lực tránh đi bàn tay của đối phương, giả vờ vô hại: "Anh, anh đã biết tôi là người của anh Tây Từ còn không mau đi!"
"Anh Tây Từ, cái miệng nhỏ của em sao lại biết gọi như vậy, vừa rồi là ai nháy mắt đưa tình với tôi, em có phải cũng dùng cách này để quyến rũ Tống Tây Từ không?" Tên tóc vàng thò tay vào trong xe, muốn sờ Cơ Thanh: "Em theo anh đi, anh là cánh tay phải của đội trưởng đội Phi Đao, chắc chắn sẽ thương em thật lòng."
Lúc này, Tào Vô Thương mở cửa xe bước ra ngoài, tên tóc vàng nghe thấy động tĩnh, vốn tưởng Tào Vô Thương muốn đối phó với mình, nhưng phát hiện Tào Vô Thương chỉ đứng cách xa, biểu cảm của hắn ta lập tức trở nên hưng phấn.
"Em xem, cả đồng đội của em cũng không muốn cứu em nữa." Hắn ta nói, tay đưa về phía Cơ Thanh.
Lông mi dài của Cơ Thanh rung rinh như cánh bướm, đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn tên tóc vàng, đôi mắt hạnh như chứa cả một hồ nước mùa thu, yếu đuối tới mức dường như ngay cả làn gió nhẹ cũng có thể làm cậu bị thương. Hoàng Dụ Thông hít một hơi, ngay cả những lời đã chuẩn bị trong miệng cũng quên sạch.
Trong mắt hắn ta bây giờ chỉ toàn là khuôn mặt tinh xảo của Cơ Thanh, còn có bàn tay non mềm của Cơ Thanh đang nâng lên, bàn tay trắng nõn đột nhiên phóng to trước mặt hắn ta, một tiếng "bốp" vang lên, khuôn mặt của Hoàng Thông Dụ bị tát lệch sang một bên.
Cơn đau kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh chậm chạp, Hoàng Thông Dụ ôm mặt, không thể tin được mà nói: "Em, em dám đánh tôi!"
Cơ Thanh buông tay, vẫn là dáng vẻ yếu đuối như búp bê sứ, nhưng vẻ mặt vô hại đã biến mất không còn, đôi mắt hạnh của cậu lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Thông Dụ: "Đánh anh còn phải chọn thời gian sao?"
"Ngu ngốc."
Hoàng Thông Dụ tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, hắn ta kéo cửa xe, xông lên định túm lấy cổ áo Cơ Thanh——
Cơ Thanh thả lỏng cơ thể, áp lực to lớn hoàn toàn bao trùm lấy Hoàng Thông Dụ, sự áp chế tuyệt đối về cấp bậc khiến Hoàng Thông Dụ đổ mồ hôi lạnh, chân mềm nhũn quỳ xuống đất, làn da từ màu vàng nhạt nhanh chóng chuyển sang trắng bệch.
Giày của Cơ Thanh trực tiếp giẫm lên đầu Hoàng Thông Dụ, mắt cá chân tinh xảo vặn vẹo, khuôn mặt Hoàng Thông Dụ cọ xát mạnh xuống đất, hắn ta đau đến nỗi khuôn mặt méo mó, máu phun ra có màu đỏ pha đen.
Cùng lúc đó, tên đầu trọc trên chiếc xe kia cũng bị Tào Vô Thương chế ngự.
Cơ Thanh lười biếng ngồi đó, biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt như đang nhìn một đống rác: "Anh là cánh tay phải của đội trưởng đội Phi Đao?"
"Đúng, đúng vậy." Hoàng Thông Dụ run rẩy toàn thân vì sợ hãi, điều này khiến Cơ Thanh tưởng rằng mình đã giẫm phải một con sâu bọ hôi thối đang giãy giụa.
"Nói cho tôi biết tất cả tin tức của đội Phi Đao." Cơ Thanh ra lệnh.
"Đội Phi Đao phần lớn là người của thiếu tá Ngô, tôi là người của tiến sĩ Hứa. Tiến sĩ Hứa cung cấp thuốc cho những người đó, biến họ thành dị năng giả, đổi lại, người của thiếu tá Ngô phải giúp chúng tôi làm việc. Việc đầu tiên, chính là bắt Tống Tây Từ." Hoàng Thông Dụ đưa tay định bóp cổ mình, trong mắt là sự tuyệt vọng và điên cuồng vì không thể kiểm soát được bản thân.