Tiểu Mỹ Nhân Có Thể Lấy Một Địch Trăm

Chương 26

Cái nắm tay của y dần siết chặt.

"Nhưng nếu như tôi là lương thực dự trữ của cậu, vậy thì cậu phải bảo vệ tôi, còn tôi cũng sẽ hết lòng chăm sóc cho cậu, chúng ta sẽ có mối liên hệ, chúng ta sẽ không thể tách rời nhau."

"Vì vậy, hãy cho phép anh, trở thành lương thực dự trữ duy nhất và mãi mãi của em."

Bốn phía tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt. Khuôn mặt của người đàn ông tái nhợt và tuấn tú, y giống như một quý tộc lịch lãm thời trung cổ đang say sưa kể về tình cảm của mình, lại giống như một con quỷ nước chưa từng thấy ánh mặt trời đang tiến gần đến người chết đuối, thì thầm dụ dỗ bên tai.

Cơ Thanh cảm thấy mình nhìn thấy trong đôi mắt của Tống Tây Từ rất nhiều cảm xúc phức tạp, nồng nàn, những cảm xúc này quá nặng nề, giống như xiềng xích muốn trói chặt tay chân cậu, cũng quá phức tạp, Cơ Thanh không muốn dùng thời gian để giải mã nó.

Cậu thích cuộc sống không vướng bận của mình.

Cơ Thanh muốn rút tay ra, nhưng Tống Tây Từ nắm chặt đến mức như dùng hết toàn bộ sức lực, vì vậy Cơ Thanh chỉ động đậy ngón tay, cuối cùng vẫn không giãy giụa nữa.

Đôi tay của cậu bị đóng băng, nếu cố rút ra, những tảng băng cứng rắn kia cũng sẽ vỡ tan tành.

Cuộc đời của cậu có thời gian dài đằng đẵng, còn Tống Tây Từ chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, vì vậy cái gọi là mãi mãi mà Tống Tây Từ yêu cầu, đối với cậu chỉ là một khoảnh khắc.

Giống như đối với băng, cuộc đời của nó là mùa đông, còn cuộc đời của cậu là sự luân hồi của xuân hạ thu đông.

Cơ Thanh nghĩ, Tống Tây Từ đối với cậu hẳn là khác biệt, nhưng sự khác biệt này không quá lớn, nếu đặt lên bàn cân, thì giá trị tương đương với nó là thứ mà Cơ Thanh có thể và sẵn sàng trả giá.

Cơ Thanh cong môi, lúm đồng tiền ngọt ngào hiện ra, nụ cười như vậy quá ngọt ngào, giống như bong bóng xà phòng giả tạo, cậu híp mắt, nói: "Được thôi."

Khuôn mặt căng thẳng của Tống Tây Từ giãn ra, khóe miệng y hơi nhếch lên, như cố gắng kìm nén niềm vui của mình, nhưng sự kích động và dịu dàng đó lại không thể kìm nén được mà lộ ra từ khóe mắt và lông mày, một người bình thường không cười, khi cười sẽ luôn thu hút sự chú ý, đặc biệt là đối với một người có vẻ ngoài hơn người như Tống Tây Từ. Khi y không cười thì có vẻ chững chạc và lịch sự, khi cười thì đầy vẻ dịu dàng và yêu thương không nói nên lời.

Y giơ tay Cơ Thanh lên, in lên mu bàn tay Cơ Thanh một nụ hôn lạnh lẽo.

Cơ Thanh hào phóng để mặc y hôn, hôn xong, Cơ Thanh vỗ tay, ngẩng mặt lên, hùng hồn nói: "Nếu anh cũng biết anh là lương thực dự trữ của em. Vậy thì nếu anh bị bắt nạt, em phải dẫn anh đi đòi lại công bằng."

"Phòng thí nghiệm ở đâu? Em sẽ đưa anh đi phá nó."

Tống Tây Từ nghe vậy không nhịn được đưa tay vuốt ve mái tóc xoăn của Cơ Thanh, Cơ Thanh trừng mắt nhìn Tống Tây Từ, đập tay y xuống.

Tống Tây Từ lắc đầu, nói: "Phòng thí nghiệm ở bên trong căn cứ, rất khó vào." Cơ Thanh đang định giận dữ nói rằng mình có thể vào thì bất ngờ bị Tống Tây Từ véo má: "Đừng xông vào, anh sẽ lo lắng."

"Hệ thống, sao tôi thấy Tống Tây Từ đột nhiên mở khóa được một đống kỹ năng vậy?" Cơ Thanh bị xoa mặt ngây người hỏi.

Hệ thống đang ăn thức ăn cho chó cho biết mình chỉ là một hệ thống độc thân đáng thương, trong kho dữ liệu không có cập nhật những thông tin về vấn đề tình cảm này.