Tiểu Mỹ Nhân Có Thể Lấy Một Địch Trăm

Chương 17

Y nhìn một lúc lâu rồi mới rời đi.

Cơ Thanh đang bàn bạc về việc lần sau sẽ cùng mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ. Cơ Thanh nói mình là dị năng giả hệ tinh thần, có thể phát hiện ra vị trí của thây ma, hy vọng có thể cùng mọi người sát cánh chiến đấu.

Hệ thống ngây ngốc hỏi: "Đại lão, cậu không có dị năng này mà."

Cơ Thanh dịu dàng nói: "Hệ thống ngốc, không phải cậu có sao, khi chúng ta sát cánh chiến đấu, sẽ dựa vào cậu hết đấy."

Lúc trở về phòng, Tống Tây Từ bưng đồ ăn khuya nhìn Cơ Thanh ăn hết, sau đó để lại căn phòng cho Cơ Thanh, còn mình thì ra ngoài tìm một căn phòng khác để ngủ.

Cơ Thanh ngồi trên giường, nắm lấy góc áo y, ngẩng mặt nhìn Tống Tây Từ: "Sao thế, anh sợ nửa đêm em ăn thịt anh à?"

Tống Tây Từ đưa tay xoa mái tóc xoăn của Cơ Thanh, bị Cơ Thanh hất ra, y nói: "Ừ, nếu nửa đêm cậu đói bụng, cậu sẽ ăn tôi sao?"

Cơ Thanh nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Em sẽ bắt anh đi làm đồ ăn khuya cho em."

Tống Tây Từ nói: "Vậy nên tôi phải đi chọn một căn phòng gần bếp một chút."

Ngày hôm sau, sau khi ngủ một giấc dậy, Tống Tây Từ kéo cậu ra ngoài mua quần áo. Cơ Thanh vừa ăn bữa sáng do Tống Tây Từ chuẩn bị, vừa ngái ngủ bị Tống Tây Từ kéo đi.

Trong căn cứ có một cửa hàng chuyên bán đồ dùng sinh hoạt, Tống Tây Từ đến một cửa hàng, đi thẳng đến trước mặt chủ cửa hàng. Chủ cửa hàng trông có vẻ phong lưu, ngồi trên ghế mây, rảnh rỗi đọc sách.

Tống Tây Từ tự tỏa ra hơi lạnh, chủ cửa hàng cảm nhận được hơi lạnh, ngáp một cái rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cơ Thanh cũng đang buồn ngủ. Lúc đầu, chủ cửa hàng vẫn chưa tỉnh ngủ, lờ đờ mở nửa con mắt, sau đó đột nhiên mở to mắt, tinh thần sảng khoái chửi một câu tục tĩu: "Chết tiệt, Tống Tây Từ, anh cướp được mỹ nhân nhỏ này ở đâu vậy!"

Mỹ nhân nhỏ Cơ Thanh dùng ngón tay cái lau nước mắt ở khóe mắt, chớp chớp mắt, ngượng ngùng trốn sau lưng Tống Tây Từ.

"Đột nhiên thấy hưng phấn quá." Cơ Thanh nói với hệ thống.

Tống Tây Từ tỏa ra hơi lạnh, mặt không biểu cảm, dùng khuôn mặt băng giá của mình chiếm lấy tầm nhìn của đối phương, lạnh lùng nói: "Nhặt được."

Chủ cửa hàng kêu lên thảm thiết: "Nhặt ở đâu vậy, tôi cũng muốn đi nhặt!"

Tống Tây Từ rút cuốn sách trong tay chủ cửa hàng ra, đập mạnh vào đầu đối phương: "Giang Hạo Minh, tôi tìm anh có chuyện nghiêm túc."

Giang Hạo Minh nhìn bộ quần áo rõ ràng không vừa người của Cơ Thanh, mặt mày mờ ám, hỏi: "Mua quần áo à?"

Tống Tây Từ lại cuộn quyển sách lại, đập vào trán Giang Hạo Minh: "Chuyện lần trước."

Y lấy ra một chiếc túi nhỏ trong suốt, bên trong đựng con chip của phòng thí nghiệm.

Tức thì, vẻ không đứng đắn của Giang Hạo Minh biến mất, anh ta nhíu mày nhận lấy chiếc túi rồi cất đi, vẻ mặt nghiêm trọng: "Vài ngày nữa tôi sẽ trả lời anh."

Tống Tây Từ gật đầu, đẩy Cơ Thanh đang trốn sau mình ra, nói: "Bây giờ mua cho cậu ấy vài bộ quần áo."

Giang Hạo Minh bi thương ôm trán, nhìn Tống Tây Từ với vẻ cáo buộc, nhưng Tống Tây Từ lại bình thản vô cùng, thế là anh ta chỉ đành ấm ức phàn nàn: "Tôi thấy anh chỉ muốn đánh tôi thôi."

"Đúng." Tống Tây Từ lạnh lùng nói.

Giang Hạo Minh nước mắt lưng tròng, khi nhìn thấy Cơ Thanh thì lập tức sống lại: "Mỹ nhân nhỏ, xưng hô thế nào?"

Cơ Thanh ôm lấy cánh tay Tống Tây Từ, mím môi cười e thẹn: "Cơ Thanh."