Ma Tinh Đằng dính liền với một mảng thịt lớn phá vỡ lớp băng, bị Trần Mặc kéo ra, sau khi Trần Mặc hoàn thành nhiệm vụ, hai tay nâng Ma Tinh Đằng đầy máu, run rẩy giơ cao.
Một tiếng răng rắc vang lên, đó là tiếng cằm của Tào Vô Thương há to như muốn trật khớp.
Cơ Thanh quay đầu nhìn Tào Vô Thương nở nụ cười rạng rỡ, một tay cậu ôm lấy cổ Tống Tây Từ, tầm mắt lại tập trung vào Trần Mặc. Đôi mắt long lanh của cậu lười biếng khép hờ, hàng mi dài rủ xuống tạo thành chiếc bóng nhỏ, khóe miệng cong lên, mang theo một chút giọng mũi nói với Trần Mặc: "Đưa đồ ra đây."
Trần Mặc chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt khiến những người có mặt ở đây trừ Cơ Thanh đều kinh ngạc, khuôn mặt anh ta đã hoàn toàn thây ma hóa, mùi tử thi thối rữa không ngừng tỏa ra. Anh ta xòe tay, một con chip nhỏ bằng móng tay rơi ra khỏi lòng bàn tay.
Tào Vô Thương nhặt con chip đó lên, kiểm tra một lượt, nói: "Là của phòng thí nghiệm."
Cơ Thanh dùng mặt dụi Tống Tây Từ: "Phòng thí nghiệm là gì? Là thứ đã làm anh bị thương sao?"
Tống Tây Từ gật đầu, y dùng tay che vết thương, gật đầu ra hiệu cho Tào Vô Thương đến giúp mình điều trị, sau đó mới nói: "Một kẻ muốn điều tra sự tồn tại của tôi."
Y nói rất đơn giản, có vẻ không muốn nhiều, Cơ Thanh cũng không có ý muốn truy hỏi đến cùng, cậu “ừ” một tiếng, rồi ngồi xổm trước mặt Trần Mặc.
Áp lực từ thây ma hoàng bao trùm lấy Trần Mặc, Trần Mặc run rẩy quỳ trên mặt đất, đôi tay xanh trắng dính đầy máu đặc, tay anh ta không ngừng run rẩy, máu từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Nghĩ đến đây là máu của Tống Tây Từ, Cơ Thanh không hài lòng chậc một tiếng.
Lần này cả hệ thống và Trần Mặc cùng run rẩy.
"Nói cho tôi biết tất cả những gì anh biết." Cơ Thanh ra lệnh.
Giọng nói của Trần Mặc xen lẫn giữa tiếng thú và tiếng người, trong lời kể đứt quãng của anh ta, Cơ Thanh biết được người đứng đầu phòng thí nghiệm là Hứa Phong, một nhà khoa học trước tận thế đã có khả năng thành lập phòng thí nghiệm riêng.
Hứa Phong tập trung phát triển một loại thuốc có thể biến người thường thành dị năng giả. Thành tựu lớn nhất của ông ta chính là loại thuốc đã tiêm cho Trần Mặc. Ông ta chiết xuất chất trong tinh hạch thây ma, tiêm vào cơ thể người thường, sau đó người thường có một tỷ lệ nhất định biến thành dị năng giả.
Còn tại sao ông ta lại nhắm vào Tống Tây Từ, Trần Mặc cũng không biết.
Khi Trần Mặc nói xong những lời này, anh ta đã hoàn toàn biến thành một con thây ma, sau đó bị Cơ Thanh vỗ một cái chết tươi.
Cơ Thanh đứng dậy, nhìn Tống Tây Từ vừa khỏi bệnh và Tào Vô Thương há hốc mồm, nở một nụ cười ngọt ngào.
Cơ Thanh đi về phía Tống Tây Từ, trước tiên là nghiêm túc kiểm tra vết thương của y, xác nhận Tống Tây Từ đã hồi phục, cậu nói: "Hôm nay em muốn ăn khuya, phải do anh tự tay làm đấy."
Tống Tây Từ cười mỉm, nụ cười của y thoáng qua rồi biến mất: "Được."
Tào Vô Thương ở bên cạnh đi dọn xác Trần Mặc, trong phòng tràn ngập mùi tử thi, Cơ Thanh tiến lại gần Tống Tây Từ, vùi mặt ngửi mùi băng tuyết thoang thoảng trên người y: "Em muốn ra ngoài, ở đây hôi quá."
Tống Tây Từ đứng dậy, ra ngoài với Cơ Thanh, bên ngoài hết sức ồn ào náo nhiệt, những người đồng đội trong phòng khách đang đùa giỡn ầm ĩ, tạo thành sự đối lập rõ rệt với sự chết chóc trong phòng, rõ ràng là Cơ Thanh thích bầu không khí như vậy, cậu xông lên cười thành một đoàn với mọi người, Tống Tây Từ đứng ở cửa lặng lẽ nhìn bọn họ.