Tiểu Mỹ Nhân Có Thể Lấy Một Địch Trăm

Chương 15

Tống Tây Từ không biết Cơ Thanh muốn làm gì, hết sức do dự.

Các thành viên trong đội ở bên cạnh đều ngầm hiểu, giả điếc giả câm.

Tống Tây Từ nắm lấy tay Cơ Thanh, trông thì nhẹ nhàng nhưng thực chất lại dùng sức bẻ ra, sau đó... y phát hiện bẻ không ra. Mà Cơ Thanh vẫn dựa vào Tống Tây Từ như liễu yếu đào tơ, kéo dài giọng: "Em nhất định phải đi~"

Tống Tây Từ không chống cự được, đành xoa xoa mái tóc xoăn của Cơ Thanh: "Đi thôi."

Tào Vô Thương cũng đi theo, vì Trần Mặc phụ trách giải quyết Ma Tinh Đằng, còn anh ta thì phải xử lý vết thương cho Tống Tây Từ.

Khi Cơ Thanh và Tào Vô Thương nhìn nhau, anh ta vẫn tỏ ra có chút mâu thuẫn.

Cơ Thanh áp mặt vào cánh tay Tống Tây Từ, cụp mắt nhìn Tào Vô Thương vô tội, như thể bị sự thù địch mơ hồ của anh ta làm tổn thương, chỉ có hệ thống là nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Cơ Thanh.

Nhóm người đến một căn phòng trống, Tống Tây Từ ngồi trên ghế, cởi cúc áo sơ mi ra, những ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng đặt trên cúc áo, khi cởi cúc, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên theo từng động tác.

Căn phòng tối tăm, ánh sáng dịu nhẹ từ khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, vì thế nửa khuôn mặt Tống Tây Từ chìm trong ánh nắng dịu dàng. Mặt mũi của anh tuấn tú, khí chất lạnh lùng, khi cởi hết cúc áo, để lộ đường nét cơ bắp hoàn hảo, trên làn da lạnh lẽo, Ma Tinh Đằng bị đóng băng giống như vật trang trí, làm cho làn da càng thêm trắng lạnh như ngọc.

Trần Mặc đưa tay phủ lên Ma Tinh Đằng, những sợi Ma Tinh Đằng vốn có màu xanh đậm bắt đầu chuyển sang màu đen, sức sống đang dần trôi đi. Biết mình gặp nguy hiểm, Ma Tinh Đằng cố gắng hấp thụ chất dinh dưỡng của vật chủ, nhưng lớp băng dày chứa năng lượng trở thành một bức tường thành vững chắc, ngăn cản sự phản công hấp hối của Ma Tinh Đằng.

Mọi thứ trông có vẻ không có gì khác thường, Ma Tinh Đằng sau khi chết khô héo lại, Trần Mặc chuẩn bị rút Ma Tinh Đằng ra——

"Đại lão, trong cánh tay của y có một con chip kỳ lạ!" Hệ thống đột nhiên phát ra cảnh báo.

Cơ Thanh đứng sau lưng Tống Tây Từ, nghe vậy liền nhìn về phía Trần Mặc.

Lúc mới đến thế giới này, Cơ Thanh vì năng lượng không đủ nên chỉ là một thây ma cấp cao, nhưng sau khi ăn cơm do Tống Tây Từ nấu, thực lực của cậu hiện tại đã khôi phục đến cấp thây ma hoàng.

Thây ma được phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, tất cả thây ma đều phải nghe theo thây ma hoàng, ngay cả đối với một kẻ lai tạp, hay nói đúng hơn là tạp chủng, cũng không ngoại lệ.

Trên người Trần Mặc tỏa ra tử khí rất kém chất lượng.

Cơ Thanh lười biếng nằm trên vai Tống Tây Từ, đôi con ngươi hiện lên màu đỏ yêu dị, đồng thời, khí thế của thây ma hoàng trên người cậu tuôn trào.

"Quỳ xuống." Cơ Thanh ra lệnh cho Trần Mặc đang đờ đẫn.

Trần Mặc toàn thân run rẩy, đầu gối mềm nhũn quỳ thẳng xuống đất, mặt anh ta không còn chút máu, làn da bắt đầu chuyển sang màu xanh, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ kỳ lạ và khàn đặc, ngay sau đó, anh ta như bị rút hết xương cốt, mềm nhũn nằm trên đất, quỳ trước mặt Cơ Thanh.

"Ngoan ngoãn rút Ma Tinh Đằng ra." Cơ Thanh tiếp tục ra lệnh một cách hờ hững.

Trần Mặc hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Cơ Thanh, hốc mắt anh ta chảy ra máu đỏ, đôi mắt đυ.c ngầu sợ hãi nhìn chằm chằm vào bụng Tống Tây Từ, tay run rẩy nắm lấy Ma Tinh Đằng đã chết khô, dứt khoát rút ra.