Đặt trước mặt Cơ Thanh là một bát canh cá màu trắng sữa, một đĩa rau xanh xào thịt và một đĩa cà chua xào trứng. Một mùi thơm hấp dẫn phả vào mặt, vốn dĩ Cơ Thanh không hứng thú với đồ ăn của con người, nhưng mùi vị của những món ăn này như có ma lực gì đó, khiến cậu thèm ăn vô cùng.
"Hệ thống, tôi thấy những món ăn này thơm quá, tôi không phải là xác sống sao?" Cơ Thanh tỏ vẻ nghi ngờ.
"Những món ăn này có rất nhiều năng lượng kỳ lạ, giống như năng lượng của tinh hạch, nhưng lại không giống lắm." Hệ thống quét xong, do dự đáp: "Nhưng ăn được."
Vì vậy, Cơ Thanh không kịp chờ đợi mà gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, ngay khi vừa vào miệng, cậu đã bị một luồng năng lượng bá đạo và lạnh lẽo chế ngự! Loại năng lượng kỳ diệu đó còn mang theo một chút vị rau xanh, thanh mát sảng khoái, Cơ Thanh đã ăn rất nhiều tinh hạch không có mùi vị nên trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động.
"Ngon quá!" Cơ Thanh cố gắng ăn thêm vài miếng, ngay cả thiết lập nhân vật cũng không quan tâm nữa, mãi đến khi các thành viên trong đội nhìn cậu với ánh mắt nhiệt tình như lửa, Cơ Thanh mới nếm thử một ngụm canh cá, liếʍ nước canh trên khóe miệng, sau đó cố gắng từ tốn nhai nuốt một cách tao nhã.
"Đội trưởng, đồ ăn anh nấu ngon như vậy sao?" Lý Diệp thấy vẻ mặt say sưa của Cơ Thanh, không nhịn được hỏi: "Có thể cho tôi nếm thử một miếng không?"
Cơ Thanh quay đầu lại, đôi mắt hạnh long lanh trừng mắt nhìn Lý Diệp, vừa hung dữ vừa tủi thân nói: "Không được!"
Tống Tây Từ ở bên cạnh nhìn Cơ Thanh nổi giận, bật cười nói: "Ừ, chỉ có thể cho một mình Cơ Thanh ăn."
Lý Diệp bị biểu cảm của Cơ Thanh chọc cười, vội giơ tay đầu hàng: "Vâng vâng vâng, đây là cơm hộp tình yêu do đội trưởng làm, tôi là một con chó độc thân không nên ăn."
Cơ Thanh lúc này mới hài lòng cúi đầu tiếp tục ăn một cách hạnh phúc, mỗi khi ăn một miếng, mắt cậu sẽ vui vẻ nheo lại, má phồng lên, khiến người ta muốn chọc một cái. Sau đó Cơ Thanh sẽ mở to đôi mắt hạnh long lanh, lại thỏa mãn nhét một miếng lớn vào miệng, toàn thân đều là dáng vẻ đáng yêu muốn sủi bọt vì hạnh phúc.
Tống Tây Từ chăm chú nhìn Cơ Thanh, trong mắt chỉ phản chiếu hình ảnh của một mình cậu. Nhìn mãi nhìn mãi, y giơ tay áp miệng chén cơm sát vào miệng, che đi khóe môi hơi cong của mình.
Ăn no nê, Cơ Thanh nằm vật ra ghế, dùng tay xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, xoa ba vòng bên trái, ba vòng bên phải, Tống Tây Từ ở bên cạnh bình tĩnh quan sát Cơ Thanh xoa bụng.
Xoa xoa một hồi, Cơ Thanh “ợ” một cái, cậu hơi ngượng ngùng che miệng, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Tống Tây Từ: "Lát nữa khi anh xử lý Ma Tinh Đằng, em đi cùng anh nhé~"
Tống Tây Từ có chút kinh ngạc: "Cậu đi làm gì?"
Trần Mặc ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn Cơ Thanh, anh ta có một cảm giác nguy cơ khó hiểu, khiến anh ta không nhịn được lên tiếng: "Quá trình xử lý Ma Tinh Đằng sẽ rất đẫm máu, không thích hợp để cậu xem đâu."
Ma Tinh Đằng đã cắm rễ nảy mầm trong máu thịt của Tống Tây Từ, cho dù Tống Tây Từ cố tình đóng băng, những sợi rễ nhỏ dai dẳng kia và máu thịt cũng đã hoàn toàn dính chặt vào nhau, vì vậy muốn loại bỏ thứ này, chắc chắn sẽ phải xé toạc một mảng da lớn.
"Em lo cho anh mà, lúc đó em nhắm mắt lại là được, cho em đi xem đi mà~" Cơ Thanh ôm lấy Tống Tây Từ như bạch tuộc, nũng nịu nói.