Ánh đèn vàng ấm áp, chiếc ghế sofa chất đầy gối ôm, Mạc Lan ôm Cơ Thanh, tạo dáng trước ống kính.
"Tách!" khuôn mặt ngoan ngoãn tinh xảo của Cơ Thanh và nụ cười rạng rỡ của Mạc Lan được đóng khung trong bức ảnh đơn giản.
Lý Diệp đột nhiên đứng dậy, vui vẻ nói: "Đến rồi, dị năng hệ thực vật đến rồi, ôi, chị Lan, hai người đang chụp ảnh à, không được, lát nữa tôi cũng phải chụp ảnh với các người!" Anh ấy vừa lẩm bẩm vừa chạy đi mở cửa.
Một người đàn ông mặt mày nhợt nhạt, tướng mạo bình thường đứng ở cửa, anh ta mặc áo dài tay màu cây đay, đeo kính gọng đen, trông khoảng hơn hai mươi tuổi.
"Xin chào, tôi là Trần Mặc." Người đàn ông bắt tay Lý Diệp.
Lý Diệp nhiệt tình mời anh ta vào, "Vào vào vào, mọi người làm quen đi, đây là dị năng hệ thực vật đến chữa trị cho đội trưởng, Trần Mặc!"
"Trần Mặc, đây là Mạc Lan, đây là Tào Vô Thương, đây là Cơ Thanh... Đội trưởng và Diệp Khinh đang nấu ăn trong bếp."
Trần Mặc chào hỏi mọi người, anh ta vẫn luôn giữ vẻ mạnh lạnh nhạt, biểu tình hờ hững, nên khi đột nhiên nhìn thấy Cơ Thanh, anh ta kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Cơ Thanh giơ móng vuốt vẫy vẫy anh ta, Trần Mặc thu lại vẻ ngơ ngác lúc nãy, chào hỏi: "Xin chào."
Cơ Thanh cong môi, nụ cười càng lúc càng tươi, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền ngọt ngào, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào mắt cậu, khiến đôi mắt hạnh kia sáng lấp lánh, tựa như có một dải ngân hà xoay tròn trong đó, câu hồn nhϊếp phách: "Xin chào!"
"Ôi, hệ thống, cậu xem tôi phát hiện ra điều thú vị gì này?" Giọng điệu của Cơ Thanh đột nhiên trở nên phấn khích.
"Một con người có mùi giống xác sống ~" Giọng điệu của cậu giống như đang hát: "Thật là thú vị ~"
Hệ thống nghe mà lạnh cả sống lưng, lặng lẽ co mình lại thành một cục, đồng cảm nhìn Trần Mặc vẫn đang đắm chìm trong nhan sắc tuyệt đẹp của đại lão.
Trần Mặc ngồi trên ghế sofa, trò chuyện với mọi người, lúc không ai chú ý, anh ta luôn không nhịn được mà lén nhìn Cơ Thanh. Không chỉ vì dung mạo của Cơ Thanh, Trần Mặc luôn cảm thấy khi nhìn thấy Cơ Thanh, toàn thân anh ta như bị điện giật, đầu óc trống rỗng, tim đập điên cuồng vì một cảm xúc kỳ lạ thậm chí còn xen lẫn một chút sợ hãi sâu trong tâm hồn.
"Thình thịch! Thình thịch!"
Tựa như có âm thanh gì đó đang kêu gào bảo anh ta phải bỏ chạy ngay.
Nhưng rõ ràng đối phương rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ người nào anh ta từng gặp.
Nếu như giác quan thứ sáu của Trần Mặc có thể nghe được suy nghĩ của chủ nhân cơ thể, nó chắc chắn sẽ túm lấy vai đối phương mà lắc điên cuồng: "Anh có ngốc không vậy! Càng đẹp thì càng nguy hiểm! Đạo lý đơn giản như vậy mà anh cũng không hiểu hả?!"
Đến giờ ăn tối, Diệp Khinh bưng đồ ăn ra, những món ăn ngon lành hấp dẫn khiến mọi người đều xoa tay, nhanh chóng cầm đũa, chực chờ được thưởng thức. Còn Cơ Thanh thì ngồi trên ghế tò mò, mắt trông mong nhìn vào bếp.
Tống Tây Từ mặc áo sơ mi trắng, đeo tạp dề hình hoa, dưới sự chú ý của mọi người, y đặt đồ ăn xuống trước mặt Cơ Thanh. Y bày từng đĩa đồ ăn trước mặt Cơ Thanh, sau đó ngồi cạnh Cơ Thanh, ăn những món ăn do Diệp Khinh làm.
"Ăn đi." Sau khi Tống Tây Từ lên tiếng, dù mọi người có muốn nếm thử đồ ăn do Tống Tây Từ làm đến đâu, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ăn cơm trước uy nghiêm của y.