Cơ Thanh ăn no uống đủ lập tức trở mặt không nhận người, giơ ngón tay chọc vào ngực cứng rắn của Tống Tây Từ, hạ giọng cảnh cáo: "Anh chính là Lương Thực Dự Trữ của tôi, không nghe lời là tôi ăn thịt anh đấy!"
Biểu cảm rất dữ tợn.
Tống Tây Từ cúi mắt nhìn ngón tay trắng nõn đó, đầu ngón tay như cánh hoa hồng có màu hồng nhạt rất đẹp, móng tay sáng bóng. Y nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Vậy thì tôi nghe lời, lần sau cậu đừng mặc như vậy nữa được không?"
Cơ Thanh suy nghĩ một lúc, tiếp tục chọc vào ngực y, nói: "Vậy thì phải xem biểu hiện của anh rồi."
Diệp Khinh thắt chiếc tạp dề hoa nhỏ, đi ra hỏi: "Tôi làm bữa tối đây, hôm nay mọi người muốn ăn gì?"
Một đội viên giơ tay báo cáo: "Ăn cơm chó no mất rồi, Diệp béo."
Diệp Khinh cười khẽ, nhìn sang Cơ Thanh: "Hôm nay cậu muốn ăn gì không?"
Cơ Thanh vừa định lắc đầu thì nghe Tống Tây Từ nói: "Hôm nay tôi làm đồ ăn cho câu."
Diệp Khinh kinh ngạc kêu lên: "Đội trưởng, tôi không nghe nhầm chứ, hôm nay anh muốn vào bếp à?"
Bên cạnh, Mạc Lan đang kẻ mắt bỗng run tay khiến bút kẻ mắt đâm vào mắt mình, cô ta che mắt mà vẫn cố gắng hỏi: "Đội trưởng, anh còn biết nấu ăn sao, đảm đang thế?"
Cơ Thanh ngơ ngác nhìn Tống Tây Từ, y bình tĩnh nói với cậu: "Cậu sẽ thích ăn."
Cơ Thanh giơ ngón tay chỉ vào mình, không tin hỏi: "Anh chắc chắn là tôi sẽ ăn được chứ?"
Tống Tây Từ đứng dậy khỏi ghế sofa, y đã cởϊ áσ khoác choàng lên người Cơ Thanh nên lúc này trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, những đường nét cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện. Y xắn tay áo lên, gật đầu với cậu: "Tôi chắc chắn."
Tác giả có lời muốn nói:
Cơ Thanh (khuôn mặt tò mò): Anh định làm đồ ăn cho tôi ăn bằng cách nào vậy?
Tống Tây Từ: Bằng tình yêu.
Cơ Thanh muốn đi theo xem, nhưng bị Tống Tây Từ ấn ngồi xuống ghế sofa. Cậu bĩu môi trừng mắt nhìn Lương Thực Dự Trữ to gan lớn mật, kết quả thấy y gọi Mạc Lan đến, bảo Mạc Lan để ý tới cậu.
"Để cậu ấy vào bếp là lại không muốn ăn nữa đấy, dù sao thì quá trình chế biến đồ ăn cũng quá đẫm máu với cậu ấy." Tống Tây Từ bình tĩnh nói.
Cơ Thanh: "..."
Đột nhiên cậu cảm nhận được cơn đau răng của mọi người ngày hôm qua.
Mạc Lan vui vẻ đồng ý, nhiệt tình trò chuyện với Cơ Thanh, bất kể cậu nói gì, cô ta đều mỉm cười như bà thím hùa theo: "Em đẹp trai quá, Cơ Thanh."
Cơ Thanh nở một nụ cười ngọt ngào.
Ngón tay sơn màu đỏ của cô ta nhẹ nhàng nhéo mũi cậu, hỏi: "Chị có thể chụp ảnh với em không?" Cơ Thanh ngoan ngoãn nói được.
Tất nhiên là điện thoại ở thời mạt thế không thể lên mạng hay gì đó, nhưng chức năng chụp ảnh cơ bản vẫn còn.
Mạc Lan lấy ra một chiếc điện thoại, hình ảnh trên ốp điện thoại là một thần tượng rất nổi tiếng trước thời mạt thế. Thần tượng đó có mặt mũi tinh xảo, xinh đẹp như con gái, nhìn qua có chút giống Cơ Thanh.
Mạc Lan đưa ốp điện thoại cho Cơ Thanh xem: "Em hơi giống anh ấy, vì những người đẹp thường giống nhau." Lúc này cô ta cười như một người chị gái dịu dàng, "Chị là fan chị gái của anh ấy, cả đời này chỉ theo đuổi một ngôi sao như vậy, còn chưa theo đuổi được bao lâu thì mạt thế đã đến."
Cơ Thanh bắt chước tư thế của ngôi sao kia rồi bắn tim nhỏ về phía Mạc Lan, Mạc Lan đón lấy trái tim đó từ trên không trung, nỗi buồn trong đôi mắt biến mất không còn.