"Chậc." Cơ Thanh cũng lẩm bẩm theo: "Anh Tống."
Đây là Lương Thực Dự Trữ của tôi, sao có thể để người khác gọi thân mật như vậy được chứ?
Trong lòng Cơ Thanh thầm cười khẩy, linh hồn yêu tinh trong người cậu bùng cháy hừng hực.
Cậu vuốt tóc, để những giọt nước chảy dọc theo má mình xuống chiếc cổ thon dài, đôi tay như tác phẩm nghệ thuật nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn, từ từ bước xuống cầu thang.
Mọi người trên ghế sofa nghe thấy tiếng động thì cùng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cơ Thanh nở một nụ cười ngọt ngào với Tống Tây Từ, còn nũng nịu gọi: "Anh Tây Từ ơi~"
Tống Tây Từ vốn không có biểu cảm gì, nghe vậy ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Cơ Thanh, vẻ mặt lạnh như băng của y thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Vì quá đỗi kinh ngạc, y không nhịn được nhướn mày kiếm, miệng mở to, sau đó khóe miệng hơi cong lên, nở một nụ cười rất nhạt.
Tống Tây Từ cố gắng mím môi nhịn cười, kìm nén ý cười đáp lại một câu: "Ừ."
Cô gái mặc áo trắng bên cạnh kinh ngạc mức trố mắt, cô ta quen biết Tống Tây Từ lâu như vậy cũng chưa từng thấy y cười bao giờ, chưa từng thấy y nuông chiều ai như thế này, thậm chí cũng chưa bao giờ thấy ai dám mặc quần áo của y. Bạch Linh trợn tròn mắt nhìn kỹ khuôn mặt không góc chết của Cơ Thanh, sau khi so sánh cẩn thận, cô ta đưa ra một kết luận công bằng.
Cô ta bị hạ gục ngay lập tức.
Bạch Linh nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất lịch sự, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng bên ngoài vẫn cố gắng giữ thái độ. Cô ta giơ tay vuốt lại mái tóc rối ở thái dương, hỏi: "Xin hỏi vị này là?"
Cơ Thanh ngồi bên cạnh Tống Tây Từ, vòng một tay qua cổ y, nghiêng đầu tựa khuôn mặt mềm mại lên vai y, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn chằm chằm Bạch Linh, vẻ mặt đầy ngây thơ. Cậu nhe hàm răng trắng như gạo nếp, ngọt ngào nói: "Tôi là Cơ Thanh, được anh Tây Từ cứu trên đường."
Tống Tây Từ gỡ tay Cơ Thanh ra, cởϊ áσ khoác trên người mình xuống, choàng lên đùi cậu, nhỏ giọng nói: "Sao lại mặc thế này ra ngoài?"
Cơ Thanh ôm lấy cánh tay Tống Tây Từ, ngẩng đầu nhìn y, nhỏ giọng nói: "Anh không chuẩn bị quần áo cho em mà, em ngủ dậy thấy mình vừa bẩn vừa đói, còn không tìm thấy anh đâu hết."
Bạch Linh bên cạnh suýt không giữ được nụ cười, biểu cảm vô cùng khó coi, không nói lời nào.
Tống Tây Từ vò mái tóc ướt đẫm của Cơ Thanh một phen, sau đó mới quay sang nhìn Bạch Linh: "Cô Bạch, lúc trước tôi cứu cô nhưng số tinh hạch cô đưa cho tôi đã đủ nhiều rồi. Hơn nữa lúc nãy Lý Diệp cũng báo với tôi đã tìm được một dị năng giả hệ thực vật cấp năm, vậy nên lần này không cần làm phiền cô Bạch ra tay giúp đỡ nữa."
Lý Diệp ngồi cách đó không xa được gọi tên lập tức giơ tay lên: "Đúng đúng đúng, người ta sẽ đến ngay đây!"
Anh ta liếc mẹ cô Bạch ngồi bên cạnh, nói: "Lần này thật sự làm phiền cô chạy một chuyến tới đây rồi."
Bạch Linh đặt tách trà trong tay xuống, nở một nụ cười khó coi, rồi đứng dậy tạm biệt.
Tống Tây Từ ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt bình tĩnh, Tào Vô Thương đứng dậy tiễn họ ra ngoài.
Cơ Thanh mò được một viên tinh hạch từ chỗ Tống Tây Từ, nhân lúc người khác không chú ý nhét vào miệng mình.
Tống Tây Từ nhìn Cơ Thanh ăn ngon lành, không nhịn được nói: "Lần sau đừng mặc thế này ra ngoài."
Cơ Thanh cọ đôi chân nhỏ ướt đẫm vào ống quần y, sau khi lau khô chân, những ngón chân trắng nõn của cậu nhảy một bài thể dục buổi sáng, rồi cậu mới bĩu môi lẩm bẩm: "Cóc cần anh quản tôi."