Tiểu Mỹ Nhân Có Thể Lấy Một Địch Trăm

Chương 10

Bên kia, Lý Diệp đã đăng tin tìm kiếm dị năng giả hệ thực vật cấp bốn, đồng thời tăng tiền thưởng lên ba viên tinh hạch cấp bốn.

"Tiền riêng của đội trưởng nhiều thật." Lý Diệp lau giọt nước mắt nghèo khó nơi khóe mắt, sau đó chạy như bay về: "Chẳng biết đám ranh kia có chừa cơm lại cho mình không nữa!”

Khi Cơ Thanh tỉnh dậy thì đã là buổi chiều. Cậu nằm dài trên giường ngẩn người, mãi đến khi tỉnh táo lại thì ngáp dài một cái, rồi đội đầu tóc xoăn rối bù, ngồi xếp bằng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào lộ ra vẻ đau khổ.

"Đại lão, sao vậy?" Hệ thống ân cần hỏi.

Cơ Thanh sờ sờ cái bụng nhỏ mềm mại của mình, nói: "Tôi đói rồi." Đôi mắt đen láy lóe lên một tia đỏ thẫm kỳ lạ.

Cậu hít hít mũi, nuốt nước bọt, giọng hơi nũng nịu mang theo mùi sữa: "Xung quanh còn thơm thế này..."

Cơ Thanh tủi thân bĩu môi, kéo kéo quần áo trên người, nói: "Quên mất bảo Tống Tây Từ đưa quần áo mới cho mình rồi." Quần áo trên người cậu dính máu, lăn một vòng trên giường làm bẩn cả ga giường sạch sẽ. Nhưng không sao, dù sao cũng là giường của Tống Tây Từ.

Cơ Thanh bước xuống giường, chân trần đứng trên sàn nhà sạch bóng, tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình và một chiếc quần dài trong tủ quần áo. Cậu ướm thử chiếc quần dài lên người, thấy nó thực sự rộng hơn mình một vòng, thế là Cơ Thanh nhét chiếc quần dài trở lại, vắt chiếc áo sơ mi lên tay, đi vào phòng tắm.

Nước là nguồn tài nguyên khan hiếm ở căn cứ, song Tống Tây Từ giàu có không hề thiếu nước.

Cơ Thanh tắm rửa thoải mái, cả người sạch sẽ trắng trẻo thì mặc áo sơ mi của Tống Tây Từ rồi chuẩn bị ra ngoài.

Cậu mặc áo sơ mi của Tống Tây Từ như mặc váy, vạt áo che đến tận mép đùi, để lộ đôi chân trắng nõn của. Mái tóc ướt nhẹp dính vào má, hàng mi đẫm nước càng thêm dày và đen, cả người Cơ Thanh chính là đại diện cho sự tươi tắn, dường như chỉ cần đυ.ng một cái là chảy nước vậy.

Cậu vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng động ở tầng dưới.

Cơ Thanh chống khuỷu tay lên tay vịn, chống cằm nhìn xuống cầu thang. Chỉ thấy một cô gái mặc váy trắng chưa từng gặp đang ngồi trên ghế sofa, hai má ửng hồng, e thẹn nhìn chằm chằm vào Tống Tây Từ đối diện. Bên cạnh cô gái còn có một người phụ nữ trung niên, hai người họ có nét giống nhau, hẳn là quan hệ mẹ con.

Sắc mặt Tống Tây Từ lạnh tanh hờ hững, khí chất lạnh lùng xa lánh. Nhưng y đẹp trai, vai rộng eo thon, chỉ ngồi đó thôi cũng khiến người ta không thể rời mắt.

Còn những đội viên khác thì coi như mình không tồn tại, mỗi người bận rộn với việc của mình.

Với thính lực tốt của mình, Cơ Thanh có thể nghe thấy cô gái kia nói nhỏ: "Anh Tống, mẹ em đồng ý giúp anh giải quyết Ma Tinh Đằng."

Người phụ nữ trung niên nhìn con gái mình đầy bất đắc dĩ: "Ngài Tống, tuy năng lực hệ thủy của Linh Linh nhà chúng tôi chỉ mới cấp hai nhưng con bé rất muốn ra ngoài thực chiến. Con nhóc này không chịu ngồi yên một chỗ, không thích công việc cung cấp nước trong căn cứ thoải mái, chỉ muốn đánh gϊếŧ."

Giọng điệu người phụ nữ có vẻ trách móc nhưng thực ra lại ẩn chứa sự tự hào, bà ta nắm tay con gái mình, tiếp tục nói: "Tôi bảo con bé đừng đi, một cô gái xinh đẹp như vậy mà bị thương thì tôi đau lòng xiết báo! Cậu đoán con bé nói gì? Con bé nói, mẹ, con muốn vào đội của anh Tống, anh Tống rất lợi hại, nhất định sẽ không để con bị thương..."