Cơ Thanh gõ Ma Tinh Đằng trên bụng Tống Tây Từ: "Chừng nào thì anh giải quyết thứ này thế?”
Tống Tây Từ gỡ bàn tay không an phận của Cơ Thanh ra, nói: "Dị năng giả hệ thực vật cấp bốn không dễ tìm, phải đợi thêm một lúc nữa mới giải quyết được nó."
Cơ Thanh ồ một tiếng, ngã người ra sau, nằm bẹp trên chiếc giường mềm mại, bụng nhỏ lộ ra, hai tay hai chân dang rộng thành hình chữ đại, vì quá thoải mái mà không nhịn được mà lắc lắc đôi chân trắng nõn.
"Đến căn cứ thực sự là một quyết định sáng suốt!" Cơ Thanh nói với hệ thống: "Xem này, có sẵn người giúp tôi làm nhiệm vụ luôn, tôi chỉ cần nằm hưởng thôi."
Hệ thống lập tức vỗ tay nịnh nọt.
Nhiệm vụ chính của Cơ Thanh là thu thập đủ số tinh hạch, vì là nhiệm vụ dưỡng lão nên số lượng tinh hạch thu thập được không bị hạn chế, thu thập càng nhiều thì đánh giá nhiệm vụ càng cao, mà đối với một sự tồn tại như Cơ Thanh thì cậu thực sự không quan tâm đến việc đánh giá cao hay thấp.
Bây giờ mỗi ngày cậu đều ăn tinh hạch do Tống Tây Từ cho, nhiệm vụ cũng từ từ hoàn thành, cậu đúng là một tiểu yêu tinh thông minh!
Thỉnh thoảng làm nhiệm vụ, rồi ngắm cảnh, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Có mấy thành viên của đoàn dưỡng lão còn bắt đầu mối tình tuổi xế chiều của riêng mình, nhìn trúng người bản địa ở một số thế giới, sau đó ngọt ngào yêu đương, thậm chí còn có người còn tiêu điểm để hệ thống sắp xếp cho mình một bé con đáng yêu.
Cơ Thanh hiện tại chỉ theo đuổi sự hưởng thụ về vật chất, ăn ngon uống ngon ngủ ngon chính là cuộc sống lý tưởng của cậu.
Cậu vẫy tay với Tống Tây Từ, nói: "Quỳ an đi, trẫm muốn ngủ rồi."
Tống Tây Từ nhẹ nhàng đóng cửa, vừa quay người lại đã thấy Tào Vô Thương đứng trước mặt y như thần giữ cửa, nói bằng khẩu hình: "Cậu chủ."
Tống Tây Từ đặt ngón trỏ lên môi, đôi mắt phượng hẹp dài hơi khép lại, hàng mi dính tuyết hơi cụp xuống, đẹp như bức tượng điêu khắc bằng tuyết.
Bàn tay hiện rõ khớp xương ra hiệu ra ngoài nói chuyện.
Hai người tìm một phòng riêng, Tống Tây Từ ngồi xuống ghế, hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi cảm nhận được một luồng tử khí trên người Cơ Thanh." Tào Vô Thương cau mày, tiếp tục nói: "Tôi nghi ngờ cậu ta là người do phòng thí nghiệm phái đến."
Thực lực của phòng thí nghiệm không mạnh đến vậy, nếu Cơ Thanh là người của bọn họ, Tống Tây Từ đã bị bắt đi từ lâu rồi.
Song chẳng biết tại sao Tống Tây Từ lại không muốn giải thích sự khác biệt của Cơ Thanh với Tào Vô Thương, ngay cả khi Tào Vô Thương trung thành tuyệt đối với y.
Y không muốn bất kỳ ai nhìn Cơ Thanh bằng ánh mắt khác thường.
Tống Tây Từ ngồi thẳng lưng, chậm rãi chớp mắt, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra chút cảm xúc nào: "Cậu ấy không phải do phòng thí nghiệm phái đến."
Thấy Tào Vô Thương vẫn bày ra biểu cảm lo lắng và không đồng ý, Tống Tây Từ nhướn mắt, đôi mắt phượng sắc bén đầy uy áp nhìn chằm chằm Tào Vô Thương, ánh mắt sâu thẳm như hàn đàm trong vực thẳm, y gằn từng chữ: "Không cần nghi ngờ cậu ấy."
Tào Vô Thương lập tức cúi đầu, hai chân khép chặt, cung kính nói: "Vâng!"
Tống Tây Từ đặt tay lên đầu gối, khí thế lạnh lẽo ban đầu dần trở nên bình tĩnh, y ngồi yên trong bóng tối, xung quanh không có chút ánh sáng nào, làn hơi màu trắng nhàn nhạt bốc ra từ người y là màu sắc duy nhất. Y cong ngón tay, gõ nhẹ lên tay vịn: "Điều cậu cần lo lắng là những dị năng giả hệ thực vật tìm đến tiếp theo đó có vấn đề gì không."