Hệ thống che mặt khóc lóc: "Đại lão ơi tôi sai rồi à, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa, thế giới tiếp theo tôi nhất định sẽ để ngài hưởng thụ đãi ngộ cấp hoàng gia!"
Song lời hứa này có tốt đẹp đến đâu thì bây giờ cũng không thể thực hiện được, vì vậy Cơ Thanh chỉ có thể ngồi trên ghế với khuôn mặt đơ cứng.
Trên bàn tròn bày đầy một bàn toàn món ăn gia đình, nhưng trong bối cảnh tận thế, giá trị của bàn thức ăn này không hề tầm thường.
Vì vậy các đội viên đều ôm bát ăn ngấu nghiến, ngay cả Tống Tây Từ ngồi cạnh Cơ Thanh cũng ăn rất ngon.
Điều này khiến Cơ Thanh rất không vui.
Cơ Thanh vui thì muốn diễn, không vui càng muốn diễn!
Cậu gắp một cọng rau xanh mướt, đưa lên miệng, tư thế đẹp như ngôi sao đang quay quảng cáo. Sau đó cậu nhíu mày, miệng nhỏ hơi hé ra rồi lập tức ngậm lại.
Mỹ thiếu niên yếu đuối đặt đũa xuống, tiếng rên yếu ớt bật ra khỏi môi.
Tiếng đũa chạm vào bát đĩa rõ ràng không lớn nhưng mọi người đều bị thu hút sự chú ý. Chỉ thấy mỹ thiếu niên yếu đuối như liễu rủ trước gió, đôi mắt hạnh long lanh nước mắt, tự trách nói: "Xin lỗi, tôi vừa nhìn thấy cơm là muốn nôn."
Nói xong còn nước mắt lưng tròng nhìn Tống Tây Từ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy cậu đang luống cuống cầu xin nhưng Tống Tây Từ lại đọc ra được lời ngầm "mau giúp tôi bịa tiếp cái, không bịa được thì anh chết chắc"!
Tống Tây Từ im lặng hồi lâu, y bình tĩnh rút khăn tay, lau đi những giọt nước mắt gần như không tồn tại trên khóe mắt Cơ Thanh, dùng bộ não tính toán cực nhanh của mình để nghĩ ra câu trả lời trong tích tắc, bình tĩnh nói: "Cơ thể Cơ Thanh không được khỏe, cảnh tượng đẫm máu của mạt thế đã gây áp lực rất lớn cho cậu ấy, cộng thêm chế độ ăn uống không điều độ trong thời gian dài trước đó nên đã mắc chứng chán ăn."
Y vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.
Trong thời mạt thế, người mắc chứng chán ăn phải lập dị đến mức nào chứ. Nếu gặp người khác thì chắc chắn sẽ để người đó chết đi mà chầu trời uống sương tiên, nhưng đối phương lại là mỹ thiếu niên yếu đuối bất lực, được đội trưởng yêu thích.
Đặc biệt là Mạc Lan, cô ta nhanh chóng chấp nhận thiết lập kỳ quái này, nhìn Cơ Thanh đầy quan tâm, ôn tồn nói: "Không muốn ăn cũng không sao, chúng ta từ từ thôi."
Cơ Thanh làm bộ ôm ngực nhìn Mạc Lan, nói bằng giọng mềm mại như muốn khóc: "Chị Lan."
Mạc Lan lập tức dạt dào tình thương của mẹ, Tào Vô Thương bên cạnh không nỡ nhìn thẳng mà tiếp tục ăn cơm.
Tống Tây Từ vội vàng kéo Cơ Thanh vẫn chưa diễn đủ về phòng, đè cậu lên giường, lúc đại lão sắp nổi giận, y nhanh tay nhanh mắt nhét một nắm tinh hạch vào miệng Cơ Thanh, tiện tay vuốt ve mái tóc xoăn của cậu.
Cơ Thanh ăn rất vui vẻ nên mặc kệ hành vi vượt quá giới hạn của Lương Thực Dự Trữ. Sau khi ngấu nghiến tinh hạch, cậu mới ngồi xếp bằng trên giường, lẩm bẩm: "Hừ, tôi muốn ăn tinh hạch cấp một như kẹo đậu, ăn tinh hạch cấp hai như bánh quy, ăn tinh hạch cấp ba như đồ ngọt, ăn tinh hạch cấp bốn như cơm!"
Tống Tây Từ nghiêm túc gật đầu, còn chủ động hỏi: "Vậy tinh hạch cấp năm thì sao?"
Cơ Thanh bĩu môi, nhìn Tống Tây Từ đầy mong đợi như đang hỏi: "Anh cho tôi ăn à?"
Tống Tây Từ cấp năm sửng sốt: "Được ngài đây để ý như vậy làm tôi có chút vừa mừng vừa lo đấy." Khi y nói chuyện vẫn giữ vẻ mặt băng giá nhưng giọng điệu bình tĩnh như không có gì, vô tình toát lên vẻ cưng chiều.