Giang Hạo Minh chọn cho Cơ Thanh một đống quần áo phù hợp với cậu, khi Tống Tây Từ dẫn Cơ Thanh đi, Giang Hạo Minh vẫn luyến tiếc không thôi, cứ lẩm bẩm rằng nếu có ngày cậu không cần Tống Tây Từ nữa thì hãy đến chỗ anh ta.
Cơ Thanh cười nói: "Sao bạn anh đều buồn cười thế, còn anh thì hoàn toàn khác?"
Nói xong câu này, cậu phát hiện cơ bắp của Tống Tây Từ đều căng lên, y vừa đi về phía trước vừa hỏi: "Cậu thích người như Giang Hạo Minh à?"
Cơ Thanh khoác tay Tống Tây Từ, vừa đi vừa nhảy nhót: "Cho dù em thích con người thì cũng là vì anh ta rất ngon. Nói về độ ngon, thì không ai nấu ăn ngon bằng anh cả~"
Cơ thể Tống Tây Từ thả lỏng, y nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
"Hệ thống, Lương Thực Dự Trữ hình như đang lo sợ vị trí của mình bị lung lay." Cơ Thanh buông tay.
Trở về căn nhà nhỏ, Cơ Thanh phát hiện trong phòng khách có một bóng dáng quen thuộc, chỉ thấy Bạch Linh đang bưng tách trà uống từng ngụm nhỏ, bên cạnh cô ta còn ngồi một người đàn ông trung niên có vài phần giống cô ta. Người đàn ông đó trong thời mạt thế mà vẫn có bụng bia, trông có vẻ sống rất sung sướиɠ.
Cơ Thanh nghiến răng vặn một cái vào cánh tay Tống Tây Từ, sức của cậu không phải dạng vừa, khiến Tống Tây Từ hít một hơi lạnh, Tống Tây Từ cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Cơ Thanh nhăn lại, âm u nói: "Anh Tây Từ, sao anh lại được hoan nghênh thế chứ."
Bạch Linh nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, biểu cảm không có gì dao động, gọi một tiếng: "Anh Tống." Khi cô ta chào hỏi, ánh mắt có vẻ xa cách, không có sự kích động hay tình cảm gì khác, ngược lại là người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cô ta đứng dậy bắt tay Tống Tây Từ, thân thiết chào hỏi: "Tiểu Tống!"
"Lâu lắm không gặp, Tiểu Tống trông cậu càng anh tuấn hơn rồi đấy!"
"Bạch chính ủy." Tống Tây Từ gật đầu, mặt không biểu cảm đáp: "Vừa mới trừ khử được Ma Tinh Đằng, cơ thể quả thực khỏe hơn một chút."
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, nhưng Bạch Khải Văn vẫn bình thản, ông ta cười nói: "Vị này chính là Cơ Thanh đúng không?"
Cơ Thanh vẫy tay về phía ông ta, không nói một lời trốn sau lưng Tống Tây Từ.
"Tôi muốn nói chuyện riêng với Tiểu Tống." Bạch Khải Văn nhìn quanh một lượt các thành viên trong đội, chậm rãi bổ sung: "Nói về chuyện của Bạch Linh, được không?"
Bạch Linh lạnh lùng đứng bên cạnh, không nói gì.
Tống Tây Từ cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì Bạch Khải Văn không phải là người vì chuyện tình cảm nhỏ nhặt của con cái mà làm lớn chuyện.
"Tôi muốn mang theo Cơ Thanh." Tống Tây Từ nói.
Bạch Khải Văn có chút khó xử nhìn Cơ Thanh, rồi mới chậm rãi gật đầu.
Họ vào một căn phòng riêng, Bạch Khải Văn trước tiên thở dài một hơi, nắm tay Tống Tây Từ xin lỗi giúp Bạch Linh. Sau đó mới nghiêm túc nói: "Tiểu Tống, lần này tôi tìm cậu là vì một sự việc rất nghiêm trọng."
"Lúc đầu, tôi phát hiện có một số người bình thường đột nhiên có dị năng, nghe nói là một loại thuốc đang lưu hành trong phạm vi nhỏ của căn cứ. Một người bạn của tôi thông qua kênh đặc biệt đã có được loại thuốc đó." Bạch Khải Văn lấy ra một lọ nhỏ màu đen, vẻ mặt nghiêm trọng: "Loại thuốc này có thể khiến người bình thường trở thành dị năng giả, khuyết điểm là có tỷ lệ tử vong nhất định."
Ông ta đặt hai tay lên đầu gối, giọng trầm xuống: "Nếu chỉ như vậy, thì cũng không có vấn đề gì."