Tống Thiên Lý đi lang thang trong khu rừng nguyên thuỷ này mà không biết đích đến là gì. Thật ra cậu cũng chẳng biết mình muốn đi đâu, chỉ là cái bụng đói meo đang không ngừng nhắc nhở bản thân phải tìm đồ ăn, thế nên cậu định tìm mấy thứ trái cây ăn được trong khu rừng này.
Những cái cây ăn quả ở đây đều rất cao, mà trái cây trên đó cũng kỳ lạ nữa, không giống những loại quả mà cậu biết. Cậu sợ chúng có độc nên tạm thời chỉ quan sát xem các loại động vật nhỏ ăn những loại quả nào, rồi ghi nhớ thật kỹ để lát nữa cần ăn thì đi hái. Sau khi quan sát hết nửa tiếng đồng hồ, cậu cuối cùng cũng thấy một mảnh đất ở gần nguồn nước, nơi đó mọc đầy mấy cái cây có quả đỏ như cà chua. Có con ốc sên to bằng chiếc dép lê đang gặm loại quả này, chứng tỏ cái này ăn được.
Bây giờ cậu đang mang một đôi giày rơm được bện từ những cọng cỏ rất lớn, nên không sợ đá vụn trên mặt đất. Cậu vội vàng chạy qua đó, hái vài quả cho vào miệng nhai nhai, thấy nó rất ngọt, giống vị của quả anh đào. Mà loại quả này cũng rất mọng nước, ăn vào vừa đỡ đói vừa đỡ khát, khiến bụng cậu đỡ cồn cào hơn rất nhiều. Cậu vội vàng hái thêm đầy lòng bàn tay rồi cho vào miệng ăn ngấu nghiến, ăn xong lại hái tiếp, lặp lại vài lần như vậy, đến khi bụng no căng thì mới thôi. Sau đó cậu lục lọi vật dụng tùy thân của mình, lấy một phiến lá xanh to bằng cái quạt hương bồ để làm túi đựng, hái rất nhiều quả đỏ ở đây cho vào đó, xem như thức ăn dự trữ, vì dù sao thì ở nơi rừng rậm nguyên thủy xa lạ này, cậu chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Vấn đề ăn uống đã xong, bây giờ cậu cần tìm một nơi để nghỉ ngơi qua đêm. Cậu không dám tưởng tượng ban đêm trong rừng sẽ đáng sợ đến mức nào, nên tự nhủ phải mau chóng tìm được một cái hang trước khi trời sập tối.
Cậu ôm cái bọc lá xanh đựng quả đỏ, đi về hướng có địa hình cao hơn, ai ngờ chưa đi được bao lâu thì nghe tiếng sư tử gầm, khiến cậu hoảng loạn ném túi đựng quả đỏ qua một bên, cuống quýt leo lên một cái cây to gần đó. Vì quá sợ hãi nên lúc ôm thân cây leo lên, chân cậu vẫn luôn run rẩy, vỏ cây sần sùi mài lên làn da trắng nõn mịn màng của cậu, khiến cậu đau ứa nước mắt.
Sau đó, cậu lấy tay vạch mấy tán lá xum xuê ra, nín thở nhìn cảnh tượng ở cách đó không xa: một con sư tử đực cao lớn oai hùng vừa chộp được một con lợn rừng béo tốt khoảng hơn 180kg. Con sư tử đực ấy đang dùng móng vuốt sắc nhọn của nó để rạch bụng lợn rừng ra. Con lợn kêu rên thê thảm vì quá đau đớn, muốn dùng hai chiếc nanh khổng lồ của mình để tấn công sư tử, nào ngờ nó vừa nhào lên thì đã bị móng vuốt sư tử đè bẹp dí xuống đất. Sau đó sư tử há miệng, để lộ mấy chiếc răng nanh cực kỳ đáng sợ, cắn rách cổ họng của lợn rừng.
Tống Thiên Lý nhìn cảnh này mà không tin vào hai mắt mình. Theo hiểu biết của cậu về thế giới động vật, thì sư tử tuyệt đối không dám một mình đối đầu với một con lợn rừng 180 ký. Cậu nhìn con sư tử đực có cái bờm vàng óng kia nhẹ nhàng cắn chết lợn rừng, cực kỳ sợ hãi, không chú ý đến hai cái chân đang run bần bật của mình, thế là bước hụt, ngã từ trên cây xuống.
“Á…” Cậu thật sự quá hoảng loạn nên khi bị ngã thì không nhịn được kêu ra tiếng, thành công hấp dẫn sự chú ý của con sư tử đực bờm vàng đang chuẩn bị đánh chén con mồi ở gần đó.
Mình chắc chắn sẽ bị ăn thịt, cậu đau khổ chảy nước mắt, cũng không dám mở mắt ra, mãi cho đến khi cảm giác ấm áp ẩm ướt có hơi thô ráp từ trên mặt truyền đến.
“Hu hu hu… Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi, tôi không ngon tí nào đâu…” Cậu vẫn không dám mở mắt, chỉ nức nở cầu xin hết sức tội nghiệp, sau đó nước mắt cậu bị thứ vừa nóng vừa ướt đó liếʍ hết từng li từng tí.