Vợ Chung Của Thú Tộc

Chương 3

“Á thú nhân, á thú nhân.” Những thú nhân có bản thể là thỏ khác bắt đầu reo hò, bọn họ chạy dọc theo bờ sông, bắt đầu lần theo mùi hương của á thú nhân.

Tống Thiên Lý bị ngã xuống sông cũng không hoảng loạn lắm, từ nhỏ cậu đã biết bơi, cho nên rất nhanh đã bơi lên bờ, cậu đứng dưới một gốc cây đại thụ mà phải năm người vây quanh mới ôm hết được, nhìn chiếc váy da thú ướt nước trên người mình, cả người cậu như sụp đổ.

Cơ thể này còn rất trẻ, trông thấp hơn so với cơ thể của cậu một chút, trước kia chiều cao của cậu là một mét bảy mươi tám, còn cơ thể này nhiều lắm cũng chỉ cao khoảng một mét bảy mươi lăm, mà điều đáng sợ nhất chính là, cơ thể mà linh hồn của cậu xuyên vào có nhiều hơn một ‘lỗ’ so với những nam giới khác, dưới dươиɠ ѵậŧ nho nhỏ còn có một âʍ ɦộ giống với nữ giới, còn có thêm một bầu ngực nhô lên như bánh bao, cậu còn không xác định được cơ thể mà mình xuyên vào này là nam hay nữ.

Cậu soi mặt thông qua làn nước sông trong vắt, người này có diện mạo cực kỳ tương tự với bản thân cậu, quả thực là giống như một cặp song sinh, đối với tình huống quỷ dị này, cậu chỉ có thể nhắc nhở bản thân phải giữ vững sự tỉnh táo. Hiện tại điều duy nhất mà cậu có thể xác định đó chính là mình đã xuyên không giống như trong mấy quyển tiểu thuyết, thông qua chiếc váy da thú trên cơ thể này mà đoán, có thể là cậu đã xuyên đến thời kì xã hội nguyên thuỷ, cũng khó trách nơi này cây nào cây nấy đều vô cùng cao lớn, nước sông trong vắt thấy đáy, hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết bị con người phá hoại nào.

Là một người hiện đại biết xấu hổ, cậu không làm được chuyện hở ngực lộ lưng cởi truồng này, cậu không thuần thục lắm trèo lên một đại thụ có hơi thấp bé ở một bên, hái một chiếc lá to rộng như quạt hương bồ rồi xếp lại, lại dùng một sợi cỏ tranh có tính bền dẻo ở cạnh đó làm dây bện, làm cho bản thân một tấm ‘màn’ màu xanh vây quanh bộ ngực trắng nõn của mình, nửa người dưới cũng được bao quanh bởi rất nhiều lá xanh.

Về phần váy da thú ướt nhẹp kia cậu vẫn cầm trên tay, dù sao đây cũng là đồ vật duy nhất mà cậu có khi xuyên tới đây, bởi vì không có mặc đồ lót, nửa người dưới trống không, nên cậu có thể cảm nhận rõ được sự lạnh lẽo mỗi khi gió thổi qua, từ ánh nắng ấm áp có thể đoán được lúc này hẳn là đang trong lúc giao mùa từ xuân sang hạ, cho nên tạm thời cậu không cần lo lắng mình sẽ bị chết cóng.