Vợ Chung Của Thú Tộc

Chương 5

Cảm giác đau đớn trong dự đoán mãi vẫn chưa đến, khiến cậu thấp thỏm mở mắt ra, vừa mở mắt đã nhìn thấy một cái miệng to đùng dính đầy máu đang há ra trước mặt mình, không những vậy, nó còn đang thè lưỡi ra để liếʍ láp khắp khuôn mặt trơn láng của cậu.

Con sư tử này ăn no rồi nên mới cố tình trêu đùa cậu ư? Thân thể cậu tiếp tục run lẩy bẩy: “Hu hu hu… Sao mình lại xui xẻo như vậy, vừa bị điện giật chết, chuyển đến thế giới này chưa đầy một ngày thì lại sắp bị sư tử cắn chết…”

Cậu đoán là mình đã bị con sư tử này xem thành thức ăn dự trữ rồi. Cả khuôn mặt cậu dính đầy nước miếng của sư tử, chắc nó đang đánh dấu mình đây mà. Rồi bất thình lình, cậu thấy sư tử quay lưng chạy đi, dường như không định ăn thịt cậu. Cậu đang định nhổm dậy chạy trốn thì lại thấy con sư tử vốn đã chạy đi ngậm một miếng thịt lợn rừng rất to ném xuống trước mặt cậu, còn dùng cái đầu to tướng của nó ủi ủi vào ngực cậu, cái bờm xù xù của nó chà lên da cậu, cho cậu một cảm giác hơi quái lạ.

“Mi ngậm thịt lại đây tặng cho ta hả?” Cậu dè dặt hỏi, sau đó thấy con sư tử kia vô cùng ngoan ngoãn gật đầu với cậu, rồi tiếp tục dùng đầu của nó ủi vào người cậu.

Cậu có nhìn lầm không vậy? Con sư tử này thế mà biết gật đầu đáp lại cậu nữa. Để thăm dò xem nó có thực sự hiểu tiếng người ngay không, cậu lấy hết can đảm sờ đầu nó. Thật ra trước khi sờ, cậu đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị nó cắn rồi, nhưng thật bất ngờ, khi con sư tử này thấy cậu vươn tay về phía nó thì nó lập tức ngoan ngoãn đưa đầu mình tới, kề sát vào lòng bàn tay cậu.

“Mi nghe hiểu lời ta nói hả?” Cậu lại hỏi.

Con sư tử có đôi mắt vàng óng ấy lại gật đầu, mà hành động này đúng là khiến cho thế giới quan của cậu hoàn toàn đổi mới. Cậu cố gắng tự nhủ với chính mình, dù sao cũng đã du hành đến một thế giới khác rồi, vậy thì chuyện động vật nghe hiểu tiếng người cũng chẳng có gì lạ cả. Cậu thấy con sư tử này không có vẻ gì là muốn ăn thịt mình, thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy phủi phủi bụi trên người, rồi đi nhặt lại mấy quả đỏ lúc nãy làm rơi. Nhưng trong lúc cúi xuống nhặt đồ, cậu lại không phát hiện con sư tử kia đang nhìn chằm chằm vào phần thân dưới bị lộ ra của cậu.

Tống Thiên Lý gom đống quả màu đỏ này lại, đặt chúng lên một phiến lá xanh rồi bọc lại. Sau đó cậu lại dùng vài phiến lá khác để bọc miếng thịt lợn rừng mà sư tử vừa ngậm đến cho cậu. Thu dọn xong xuôi, cậu mới xoay người nói với sư tử khổng lồ vẫn luôn đi theo mình: “Ta muốn tìm một hang động để nghỉ ngơi qua đêm, chắc là chúng ta phải tạm biệt ở đây rồi. Cảm ơn thịt lợn của mi nhé, Mèo Bự!”

Cậu nói xong, quay lưng lại đi được vài bước, thì chợt nghe phía sau có tiếng bịch bịch bịch. Hóa ra là con sư tử kia đang ngậm một tảng thịt lợn rừng đi sau lưng cậu, nhìn dáng vẻ này thì hẳn là nó định đi theo cậu luôn chứ không muốn tạm biệt. Cậu cũng không biết tại sao, bản năng lại cảm thấy con sư tử oai phong này sẽ không làm hại mình, nên cậu quyết định sẽ cùng nó đi tìm một hang động để ngủ qua đêm nay.

“Mèo Bự, mi có biết chỗ nào có hang động mà con người có thể trú tạm hay không? Đây là lần đầu tiên ta đến chỗ này nên ta không biết đường, nếu mi biết thì gật đầu một cái được không?” Cậu vốn chỉ thuận miệng nói thế thôi, ai ngờ con sư tử này nghe xong thì gật đầu.

“Thật hả? Mi biết hang động có thể trú tạm hả? Mèo Bự, mi dẫn ta đến đó được không? Năn nỉ đó.” Tống Thiên Lý thật không ngờ đời mình lại có ngày đứng nói chuyện với một con sư tử.

Sư tử thấy chân cậu bị trầy xước, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt cậu, dụi đầu vào chân cậu, ý bảo cậu leo lên lưng nó ngồi. Cậu dùng tay dụi dụi mắt, dụi xong vẫn thấy sư tử đang dụi đầu vào chân mình.