Sau khi chia tổ xong, rốt cuộc Thời Uẩn cũng đã gặp được Diệt Tuyệt Sư Thái khiến ai trên diễn đàn học viên Đông Thanh cũng sợ hãi, cũng là giám khảo cho kỳ thi lần này của lớp cơ giáp sư số một - Hạ Lan Khởi.
Bà ấy khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mái tóc đen dài được buộc cẩn thận sau đầu, hai lọn tóc hơi xoăn nhẹ rủ xuống hai bên thái dương, trên sống mũi là một cặp kính gọng đen, trên người mặc bộ quân trang màu đen khiến khí chất của bà ấy trong càng trở nên lạnh lùng nghiêm túc, quả là giống hệt như cách ăn mặc của Diệt Tuyệt Sư Thái.
Hạ Lan Khởi nhìn lướt qua mười hai tổ đã xếp hàng ngay ngắn, không nói câu nào trực tiếp leo lên đoàn tàu Huyền Phù, nhóm sinh viên đang ưỡn thẳng sống lưng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lên tàu.
Địa điểm của cuộc thi thực hành mỗi năm đều không giống nhau, bởi vì sự có mặt của Hạ Lan Khởi mà đoàn tàu Huyền Phù yên tĩnh chẳng khác nào xe tang.
So với bầu không khí sôi nổi, người luôn cô độc như Thời Uẩn càng thích sự yên tĩnh bây giờ hơn, cô bình tĩnh mở vòng trí não của mình ra, bắt đầu lật xem sách chuyên ngành.
Kế hoạch học tập đã được vạch ra, vì để đảm bảo có thể ngủ đủ giấc, cô phải chạy đua với thời gian để học tập.
Các thành viên cùng tổ sẽ được sắp xếp ngồi cùng nhau, từ lúc lên tàu Giang Dư Phong đã ngồi vào vị trí gần cửa sổ, quay mặt nhìn ra cửa sổ, làm ra tư thế cách ly với cả thế giới.
Thiếu niên tóc xoăn tên là Văn Khiêm, cậu ta lên xe trước Thời Uẩn nên đành phải ngồi ở vị trí chính giữa, cho nên Thời Uẩn đành ngồi ở vị trí gần lối đi nhỏ.
Học thần ở bên trái không có ý định hạ thấp thần tính của mình, sinh viên kém bên phải cũng không có ý định khuấy động bầu không khí, Văn Khiêm ngồi ở giữa chỉ có thể như ngồi trên đống lửa.
Cậu ta cố gắng hết sức để bản thân không trở thành kẻ lạc lõng trong tổ này, áp chế tiếng gào thét trong lòng, định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lúc nghiêng đầu qua lại nhìn thấy Thời Uẩn đang lấy giấy và bút trong túi ra, cậu ta cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trong thời đại hoàn toàn được số liệu hóa như thời đại các hành tinh, giấy và bút đã không còn là thứ không thể thay thế, sau khi Thời Uẩn lấy giấy bút ra, còn mở cái bàn nhỏ ở ghế của mình ra, chuẩn bị viết.
Xuất phát từ sự tò mò, Văn Khiêm khó khăn di chuyển tầm mắt của mình nhìn lướt qua.
Là những điểm kiến thức cơ bản nhất.
Cậu ta không nhịn được hỏi: “Cậu viết mấy cái này để làm gì?”
Vừa nói ra, cậu ta liền hối hận.
Mặc dù là bạn cùng lớp, nhưng cậu ta không hiểu biết quá nhiều về Thời Uẩn, người nọ cũng không thường trao đổi với các bạn khác trong lớp, còn từng bị người khác hình dung là mặt mọc trên đầu.
Bây giờ cậu ta lại tùy tiện hỏi một câu, sẽ không bị liếc trắng mắt chứ?
Thời Uẩn còn nghĩ rằng tóc xoăn sẽ tránh xa cô ngàn dặm, dù sao từ khi được phân về cùng một tổ, chưa có ai trong ba người bọn họ chủ động nói chuyện.
Cô chỉ đơn giản là sợ bị lộ, dù sao trong ký ức có hạn của mình, nguyên chủ chưa bao giờ hòa thuận với các bạn học khác.
Đã có bàn đạp, những chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng xử lý hơn.
Thời Uẩn cũng nhân cơ hội này đáp: “Chuẩn bị thi lại.”
Cô không hề cảm thấy xấu hổ với thân phận sinh viên kém của mình.