Có qua có lại mối quan hệ mới trở nên tốt hơn, Văn Khiêm xấu hổ cọ cọ ngón chân, không ngờ cô sẽ trả lời cậu ta, đành cười một tiếng đáp: “Thi lại là tốt rồi, thi lại…”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cậu ta chỉ muốn đánh cho bản thân một trận, thi lại có cái gì tốt! Sao cậu ta có thể nói chuyện không mang theo não như vậy!
Thời Uẩn sẽ không nghĩ rằng cậu ta đang chế giễu cô đó chứ?
Nụ cười lạnh như dự đoán không xuất hiện, Văn Khiêm nhìn thấy cô cong môi cười.
“Thi lại thật sự rất tốt, có thể tăng thành tích trước đó một chút.” Không giống như trường đại học trước khi cô xuyên không, chỉ cần trượt môn, thì cho dù điểm thi lại có cao đến đây cũng chỉ được cho đủ điểm đậu.”
Nghe ra không có vẻ như đang tự chế giễu.
Văn Khiêm chớp chớp mắt, không dám liên tưởng cô gái đang cười trước mặt với sinh viên kém của Đông Thanh trong lời đồn.
Cậu ta không lên tiếng quấy rầy nữa, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được quan sát động tác tay của Thời Uẩn, cô ghi chép rất trôi chảy, tỉ mỉ.
Ban đầu, cậu ta không thể tin được một sinh viên kém sẽ chủ động học tập, nhưng sau khi nhìn thấy những điểm kiến thức mà Thời Uẩn tóm tắt ra, cậu ra không khỏi tặc lưỡi.
Đối với một sinh viên năm ba như cậu ta mà nói, chút kiến thức cơ bản của năm nhất này đơn giản giống như ăn cơm. Thời Uẩn là sinh viên kém mà ai cũng biết, sau học kỳ hai của năm hai cô suýt nữa đã trượt tất cả các môn, trong kỳ thi giữa kỳ ngày hôm qua còn nội giấy trắng.
Nhưng hiện tại cô lại tổng kết tất cả nội dung trọng điểm của chương thứ nhất “Nhập môn cơ giáp” vô cùng trật tự thậm chí còn đánh dấu những chỗ còn nghi vấn và giải thích của bản thân ở bên cạnh.
Văn Khiêm vô thức mở vòng trí não ra đọc lại chương đầu tiên của “Nhập môn cơ giáp”, hoảng sợ phát hiện ra những vấn đề mà Thời Uẩn đánh dấu là những câu mà bản thân cậu ta cũng không trả lời được.
Những vấn đề vốn tưởng chừng đơn giản như ăn cơm, nhưng lú cẩn thận tìm tòi nghiên cứu lại phát hiện ra một lớp sương mù.
Văn Khiêm vô thức thử trả lời những vấn đề trên bản ghi chép.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh mắt của Văn Khiêm càng lúc càng sáng, chờ đến khi cậu ta trả lời được tất cả các vấn đề, đang chuẩn bị nói cho Thời Uẩn biết, thì lại phát hiện người nọ đã sắp xếp xong tất cả những điểm kiến thức của chương một, đang duỗi người nói thầm: “Cũng khá đơn giản.”
Văn Khiêm: “....”
Cậu ta cúi đầu nhìn thoáng ra, vẻ mặt rất khó nói thành lời.
Người chỉ dùng ba tiếng đồng hồ để xem xong “Nhập môn cơ giáp” rồi tổng kết lại tất cả các điểm kiến thức thật sự tồn tại sao? Cho dù cậu ta có lật sách cũng không thể đạt được tốc độ nhanh như vậy đúng không?
Có lẽ Thời Uẩn đã đọc qua trước đó, bây giờ chỉ đang ôn tập lại cho kỳ thi lại thôi.... nhỉ?
Lúc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, bản thân Văn Khiêm cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Thời Uẩn chính là một sinh viên kém phế vật không hơn không kém!
Văn Khiêm rơi vào im lặng, đúng lúc này, đoàn tàu Huyền Phù cũng đã đến nơi.
Địa điểm diễn ra kỳ thi thực hành là khu khai thác mỏ Thu Sơn, giống như Thời Uẩn đã đọc được trên diễn đàn ngày hôm qua, nội dung của bài thi lần này là sửa chữa các cơ giáp khai thác bên trong quặng mỏ.