Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh

Chương 18

[151L: 99L cừ thật, anh em à cậu lấy được tin tức này từ đâu vậy? Không phải Diệt Tuyệt Sư Thái là cố vấn của năm tư sao?]

[161L: 151L, hôm nay đi ngang qua văn phòng nghe thấy, hu hu hu, nước của sông Hồng Ải chính là nước mắt của tôi.]

Có không ít sinh viên tò mò Diệt Tuyệt Sư Thái là ai, lập tức có người tiến hành phổ cập kiến thức, đó là giảng viên nghiêm khắc nhất của khoa cơ giáp sư ở Học viện quân sự Đông Thanh, là một trong mười cơ giáp sư hàng đầu của Liên bang.

Dạo một vòng, thời gian cũng đã đến chín giờ tối, Thời Uẩn bình tĩnh đánh răng rửa mặt lên giường đi ngủ, hoàn toàn không giống một sinh viên kém thiếu tín chỉ đến mức sắp bị buộc thôi học.

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, cô rút kinh nghiệm từ lần đến muộn tập hợp rèn luyện buổi sáng trước, đến địa điểm tập trung sớm mười phút.

Lúc cô đến nơi, người của lớp cơ giáp sư số một đã đến gần hết, lúc này cô mới biết mỗi lớp cơ giáp sư đều tách ra thi riêng.

Tô Ngữ Hân bạn cùng lớp với cô lúc này đang được mấy cô gái vây quanh, không ngừng cười đùa.

Sau khi nhìn thấy Thời Uẩn, trong mắt Tô Ngữ Hân lóe lên sự chán ghét không quá rõ ràng, nhưng sau đó vẫn tươi cười đi đến chào đón.

Thời Uẩn không chừa cho cô ta chút mặt mũi nào, gấp gáp lùi lại vài bước, kết quả cô đi quá nhanh, không cẩn thận đυ.ng trúng người khác.

Cô vội vàng quay đầu lại nói: “Xin lỗi.”

Lúc nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Thời Uẩn có chút sững sờ, cậu ta có mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt màu nâu xám, lộ ra cảm giác thờ ơ xa cách, cậu ta nhìn lướt qua cô một cách ngắn ngủi, rồi bình tĩnh quay đi: “Không có gì.”

Giang Dư Phong là người xứng đáng đứng đầu trong số mười lớp cơ giáp sư, cũng là học thần và vua của các kỳ thi trong miệng người khác. Người khác đến năm thứ hai mới có thể thi đậu chứng chỉ hành nghề cơ giáp sư sơ cấp, nhưng vừa nhập học cậu ta đã thi đậu, hiện tại đã có thể độc lập thiết kế và chế tạo ra cơ giáp cấp A.

Thời Uẩn đứng vững, nhìn thấy Tô Ngữ Hân vẫn còn muốn đến chỗ này thì dứt khoát quay người đi, lúc này vừa hay đến giờ tập hợp, lớp trưởng điều chỉnh lại hàng ngũ.

Bài thi thực hành lần này sẽ được tiến hành theo tổ, mỗi lớp chỉ có ba mươi sáu sinh viên, được chia thành mười hai tổ, mỗi tổ ba người.

Thời Uẩn nhìn vào kết quả phân tổ trong vòng trí não, rồi liếc nhìn hai người cùng tổ với cô.

Một người là một thiếu niên thấp bé mặt đầy tàn nhang, cao khoảng một mét bảy ngang bằng với Thời Uẩn, mái tóc nâu tự nhiên xoăn tít, lúc thấy cô nhìn sang, người nọ cười khẩy một tiếng, cô mơ hồ nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên chút buồn bực “xong rồi xong rồi, kỳ thi này trượt chắc rồi”.

Người còn lại chính là Giang Dư Phong mà cô vừa đυ.ng trúng, học thần tuyệt thế mỗi môn đều đạt điểm tối đa.

Cùng một tổ với học thần, ngồi chờ được dẫn dắt là xong việc.

Thiếu niên tóc xoăn cũng nhìn thấy Giang Dư Phong, tâm trạng của cậu ta giống như tàu lượn siêu tốc, sau khi vượt qua thung lũng thì lập tức leo lêи đỉиɦ núi, vô cùng thỏa mãn.

Những người khác cũng đã nhận ra sự kết hợp vi diệu giữa học thần và sinh viên kém, âm thầm dùng ánh mắt trao đổi với nhau, đều cảm thấy ghen tị với sự may mắn của Thời Uẩn.

Mọi người đều biết Giang Dư Phong sẽ không trượt kỳ thi.