Ai Bảo Hắn Tu Tiên!

Chương 33: Vườn thuốc

Dịch: Kha La Na

Lục Dương theo sát bước chân của bé nhân sâm, ngó nhìn những cây thảo dược tươi tốt xung quanh bằng ánh mắt mới lạ.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, tạo nên những đốm sáng loang lổ chiếu lên người Lục Dương.

Sau khi thu nhỏ cơ thể lại, mấy cây dược thảo trong mắt Lục Dương bỗng trở thành cây to che nắng, cao hơn hắn rất nhiều.

Không bao lâu sau, một người một sâm gặp phải dòng suối chảy xiết, nước bên trong ẩn chứa linh tính trời sinh đất dưỡng, dùng để tưới cho dược thảo, phần nước được dược thảo tinh lọc cũng sẽ có một phần chảy lại vào suối, đôi bên cùng có lợi.

“Đây là dòng suối do thần sông canh giữ.” Em bé nhân sâm giới thiệu.

Bao quanh Vấn Đạo tông là một dòng suối chảy lúc nhanh lúc chậm, đầu nguồn của nó là một dòng sông trong vắt không bao giờ cạn.

Dòng sông trong đó có lịch sử lâu đời, tồn tại trước cả khi Vấn Đạo tông được lập nên, nó nhận được sự ưu ái của trời đất nên từ khi sinh ra có một chút linh quang.

Đối với những vật không sự sống mà nói, cơ duyên lớn nhất của chúng chính là xuất hiện linh trí, một chút linh quang này cực kỳ quan trọng.

Nếu linh quang đi vào bản thể, sẽ sản sinh ra linh trí, một bước nhảy vọt trở thành con cưng của trời đất.

Nếu linh quang tan rã vào đất trời, thì không biết phải trải qua bao nhiêu năm tháng nữa mới có thể lại sản sinh lại chút linh quang này.

Vật không sự sống trôi nổi theo dòng đời, nói không chừng một ngày nào đó nó lại sụp đổ tan rã trong trận chiến giữa những người tu tiên, không còn chút xíu hy vọng xuất hiện linh trí nào nữa.

Xác suất linh quang tan rã lớn hơn đi vào bản thể rất nhiều.

May mắn thay, người đời trước Vấn Đạo tông đi ngang qua phát hiện tình cảnh này, liền thi triển pháp thuật phong tỏa chút linh quang đó vào bên trong dòng sông, lúc này dòng sông mới dần sinh ra linh trí thật sự.

Linh hồn dòng sông mang ơn của người đời trước đó, nên đã tự nguyện bảo vệ cho Vấn Đạo tông.

Dòng sông rẽ nhánh đi khắp nơi ở Vấn Đạo tông, bên ngoài có thể thủ hộ tông môn, bên trong trở thành một trong những nguồn sống tại đây.

Linh hồn của dòng sông đó, còn được gọi là thần sông.

Nếu dùng góc nhìn của người bình thường, thì dòng suối trước mắt một người một sâm này chỉ rộng tầm hai sải chân, tốc độ chảy cũng khá chậm, gọi là suối cũng hơi quá.

Nhưng sau hắn khi biến nhỏ, dòng suối này lại trở nên cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Bên trên dòng suối có một tấm ván gỗ dùng để làm cầu, xem ra đám Dược Vương đi ngang qua đây, nên đã dựng sẵn.

Lúc Lục Dương băng qua dòng sông, không biết có phải do ảo giác hay không mà hình như tốc độ dòng chảy có vẻ nhanh lên, giống như… dáng vẻ đang rất kích động khi thấy mình vậy?

Lục Dương cũng không chắc chắn lắm.

Hắn còn thấy cách đó không xa có một bức tường đồ sộ xây bằng đá xanh, mỗi một viên đá đều lớn hơn cả người hắn.

Tới gần mới phát hiện ra đó là tường bao quanh vườn thuốc.

Em bé nhân sâm đào đào ở chân tường vài cái, để lộ ra những viên đá trong suốt, như thể ban đầu vốn có thứ gì đó nhưng đã bị lấy đi mất, chỉ còn lại một viên thủy tinh trong suốt trống rỗng.

Sợi rễ con của em bé nhân sâm vươn dài ra, như một xúc tua linh hoạt, nhấc viên thủy tinh trong suốt kia lên.

“Thứ này là…” Lục Dương khẽ nhướng mày, cứ cảm thấy vật này nhìn quen quen.

“Ta nhớ thứ này được loài người các ngươi gọi là linh thạch.”

Lục Dương chợt vỡ lẽ, hèn chi lại quen mắt đến thế, đây chẳng phải là linh thạch đã bị hút cạn sao, có điều hắn chưa từng thấy qua loại nào phẩm chất tốt như vậy.

“Ngươi thích những thứ này à? Bình thường Tiểu Ba hay đem chôn những viên đá này ở chân tường, đợi đến khi những viên đá này rỗng, sẽ bảo ta đến gom chúng lại để hắn lấy đi một thể.”

Lục Dương đã hiểu rõ, trồng dược thảo cần lượng linh khí rất lớn, linh khí trong vườn thuốc cũng không phải vô cùng vô tận, Vấn Đạo tông chôn linh thạch ở vườn thuốc để cung cấp thêm linh khí tinh khiết.

Chẳng trách lúc hắn vừa tiến vào vườn thuốc đã cảm nhận được linh khí quá mức dồi dào, hóa ra là dùng linh thạch.

Cấp bậc linh thạch dùng cho vườn thuốc hẳn không hề thấp, không chừng lại là linh thạch thượng phẩm cực kỳ hiếm thấy.

Bé nhân sâm dùng rễ con lấy linh thạch lên, rồi bước đi về phía trước, Lục Dương lẽo đẽo bước theo sau.

Em bé nhân sâm vừa đi vừa tám chuyện với Lục Dương.

“Dưới chân chúng ta có một đại trận trải rộng khắp vườn thuốc, gọi là trận Vạn Cổ Trường Thanh, có thể giúp dược thảo bọn ta sinh trưởng khỏe mạnh, những viên đá trong suốt này cũng là một phần của trận pháp.”

Lục Dương từng nghe nói qua trận Vạn Cổ Trường Thanh, đây là một loại trận pháp dùng để nuôi dưỡng linh dược, chế tạo rất tốn kém, mỗi năm đều tiêu hao rất nhiều linh thạch.

“Đúng rồi, ta nghe Tiểu Ba nói Vấn Đạo tông chúng ta rất nghèo, vì để nuôi bọn ta mà đói kém đến mức không có gì ăn, như thể lúc thi đá cầu, một đám người lao vào đấu đá đến đổ cả máu chỉ để dành lấy một quả cầu, có phải hay không?”

Lục Dương không dám trả lời, bác Ba trông thì có vẻ tốt bụng, nhưng lừa Dược Vương như thế lại không chút cắn rứt lương tâm.

“Đây là tiên mộc Phá Vọng, có khả năng nhìn thấu sự thật, là khắc tinh của hư ảo, nếu bị trúng huyễn thuật, nắm chặt cây này trong tay là có thể phá vỡ ảo cảnh.”

Lục Dương nhìn theo ánh mắt của bé nhân sâm, thấy một gốc cây xương rồng.

“Còn kia là hoa Bạo Dương, là một trong những nguyên liệu thiết yếu để tu luyện pháp thân Chí Dương, ngoại trừ việc giúp tu luyện pháp thân ra, thì thêm vào đan dược thuộc tính hỏa nào cũng đều có thể tăng thêm một ít chân ý chí dương, rất có lợi đối với tu sĩ có linh căn thuộc tính hỏa.”

“Hoa Bạo Dương có phẩm chất cao nhất là chín vòng đời, hoa Bạo Dương trải qua chín vòng đời có tác dụng với cả Độ Kiếp kỳ, đám kia đều là hoa Bạo Dương có vòng đời từ sáu đến tám."

“Bên kia là rừng Ngộ Đạo, ngâm lá cây trong nước có thể giúp ngộ đạo, gỗ thì dùng làm nguyên liệu để chế tác pháp bảo thượng đẳng, nghe nói ở bên ngoài người ta toàn hét giá trên trời, hằng năm vào mùa thu Tiểu Ba đều hái một mớ lá Ngộ Đạo để cho các ngươi dùng đó.”

Lục Dương đã nhiều lần thấy cây Ngộ Đạo được nhắc đến trong sách, họ dùng đủ loại từ ngữ đẹp đẽ để miêu tả, ca ngợi nó là tiên chủng, là thần mộc, thời thượng cổ nhân tộc có thể quật khởi nhanh như vậy cũng liên quan không nhỏ đến cây Ngộ Đạo này.

Có điều đây vẫn là lần đầu hắn thấy cây Ngộ Đạo.

Cây Ngộ Đạo cao hơn vài chục thước dưới góc nhìn ba thước của Lục Dương lại giống như một cây cột chống trời trong truyền thuyết, ngửa đầu lên nhìn mà choáng váng, như thể đại đạo vang rền bên tai.

“Ta nghe Tiểu Ba nói, tu sĩ cấp thấp tốt nhất đừng có dùng lá Ngộ Đạo, do đạo tâm và căn cơ của tu sĩ cấp thấp còn khiếm khuyết, dùng quá sớm sẽ dục tốc bất đạt, gây ảnh hưởng xấu đến việc tu hành và ngộ đạo sau này.”

“Giống như nguyên tắc lúc dược thảo bọn ta còn nhỏ thì không được bón phân quá nhiều vậy.”

“Cây càng lâu năm càng cao, khả năng ngộ đạo của lá mang đến cũng càng tốt hơn, cây nhiều tuổi nhất trong đám Ngộ Đạo này còn lớn hơn cả ta, cũng là một Dược Vương, lát nữa ngươi sẽ thấy nó.”

“Đây gọi là cỏ Tương Tư, là một trong những nguyên liệu chính dùng để luyện chế Tương Tư Minh Nguyệt Đan, vào lúc trăng tròn, hai người ở xa nhau nếu có thể đồng thời dùng Tương Tư Minh Nguyệt Đan thì tâm ý liền tương thông, vượt qua không gian và thời gian để trò chuyện được với nhau.”

“Nghe kể lại rằng, thời Thượng cổ có một cặp tình nhân, người con trai xuất thân từ gia tộc lớn, là con của tộc trưởng, còn cô gái xuất thân thấp kém, là đời sau của nô ɭệ, lúc người con trai ra ngoài đi săn thì gặp được cô gái, hai người nhất kiến chung tình, ước hẹn trọn đời.”

“Thế nhưng vì thân là con trai tộc trưởng của gia tộc lớn, chàng trai không có quyền chọn vợ cho mình, đừng nói chi là cưới một người vợ xuất thân nô ɭệ. Người trong tộc ép hắn phải kết hôn cùng một cô gái con tộc trưởng của đại tộc khác, vì hai người họ môn đăng hộ đối, sau khi kết hôn, quan hệ giữa hai gia tộc lớn sẽ càng thêm khắng khít.”

“Chàng trai không nghe theo, trong ngày cưới đã lén bỏ trốn khỏi tộc, cùng cô gái mình yêu cao chạy xa bay.”

“Trưởng lão trong tộc biết được chuyện này cực kỳ giận dữ, phái cao thủ truy sát, gϊếŧ chết cô gái, cô gái chết trong lòng chàng trai, chàng trai đau buồn phẫn nộ không nguôi, cũng tự vẫn mà chết, máu của hai người họ tụ lại dưới gốc cỏ dại, khiến ngay cả rễ của nó cũng bị nhuộm đỏ, trở thành cỏ Tương Tư.”

Lục Dương bị câu chuyện xưa hấp dẫn lấy, vô thức hỏi: “Cảm động quá, chuyện này thật sự đã xảy ra sao?”

“Là giả đó, có người muốn nâng giá bán cỏ Tương Tư nên đã viết ra câu chuyện này, lúc hắn viết chuyện ta có đứng bên cạnh mà.”

“...”