Dịch: Kha La Na
“Nhớ lại những ngày ta ngao du đại lục Trung Ương, xông pha muôn trùng, uy danh hiển hách. Nếu không phải có kẻ nào đó đi rêu rao khắp nơi về công hiệu tráng dương của ta, buộc ta bất đắc dĩ phải đến Vấn Đạo tông để lánh nạn, thì có lẽ hiện giờ ta vẫn còn đang tiếp tục rong ruổi đó đây rồi.”
“Bạn đồng hành của ta lúc ấy cũng là một đại năng tiếng tăm vang dội trong nhân tộc các ngươi, gọi là cư sĩ Cổ Nguyệt, lúc hắn đưa ta đến Vấn Đạo tông còn nói sẽ nhắc đến ta trong sách mà hắn viết, khiến mọi người đều phải nhớ tới ta.”
Cư sĩ Cổ Nguyệt là một vị lữ khách nổi tiếng ở đại lục Trung Ương, ông đam mê ngao du thám hiểm, đại lục Trung Ương, Yêu vực, Phật quốc… nơi nào cũng có dấu chân của ông, những nơi đó cũng có cả truyền thuyết về ông nữa.
Truyền thuyết kể lại rằng, lúc ông đảm nhiệm chức sử quan ở vương triều Đại Hạ, đã ghi chép lại tỷ mĩ chuyện tình nhân gian của Hạ Đế, cùng với việc Hạ Đế có bao nhiêu đứa con riêng.
Ở Yêu vực thì bị công chúa Long tộc bắt về ép thành thân, ông bỏ trốn và bị truy sát đến tận Phật quốc.
Ở Phật quốc, ông giả làm thầy tu đi lừa gạt, mỗi khi bị người ta phát hiện ra sơ hở hoặc gặp phải vấn đề không giải đáp được, ông lại dùng câu: “Phật bảo không thể nói”, về sau câu nói này được lưu truyền rộng rãi trong Phật quốc.
Cư sĩ Cổ Nguyệt đã đem những gì mình nghe, mình thấy tận mắt để viết thành sách, những cuốn sách của ông khá phổ biến ở giới tu tiên.
Tuy nhiên không có sách cổ nào ghi chép rõ về tu vi của cư sĩ Cổ Nguyệt, cơ mà Lục Dương nghĩ rằng tu vi của ông hẳn là không thấp —— Vì nếu thấp đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi.
Em bé nhân sâm là một giáo viên giỏi, những câu chuyện nó kể đa phần đều là chuyện cũ mà nó từng trải qua, thậm chí nhiều loại dược thảo trong vườn thuốc đều là do nó và cư sĩ Cổ Nguyệt đi ngao du phát hiện ra, Lục Dương vừa đi phía sau vừa gật gù lắng nghe rất chi là hào hứng.
Một người một sâm đi về hướng căn nhà nhỏ được dựng nên từ hoa cỏ, càng tới gần căn nhà càng cảm nhận được sức sống gần như được thực chất hóa ẩn chứa bên trong, khiến cho Lục Dương cảm thấy hãi hùng.
“Không đúng!” Lục Dương ôm ngực, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy.
BÌNH BỊCH, BÌNH BỊCH, BÌNH BỊCH… Tim Lục Dương đập ngày càng nhanh, bên tai như thể đang có vô số con côn trùng bay lượn, vo ve liên hồi không dứt.
Cẩn thận lắng nghe, Lục Dương thầm sợ hãi, lạnh cả cột sống, đây vốn không phải là tiếng côn trùng gì cả, mà là tiếng nói của vô số người bên trong cơ thể.
Những âm thanh này nói rằng bọn họ bị nhốt trong cơ thể, muốn thoát ra, muốn rời đi…
Em bé nhân sâm là người đầu tiên nhận thấy Lục Dương không được ổn cho lắm, lớn tiếng hét lên: “Này này này, có người ngoài đến, mấy người các ngươi chú ý một chút, thu sinh khí lại, mau lên!”
Lục Dương vận chuyển công pháp, ổn định máu huyết đang sôi trào, lúc này những giọng nói đó mới biến mất.
Lục Dương quỳ trên mặt đất, thở dốc, chuyện vừa nãy không phải là ảo giác, mà thật sự có thứ gì đó ở bên trong cơ thể hắn, đó là gì chứ?
Em bé nhân sâm đặt linh thạch xuống chạy đến trước mặt Lục Dương, giọng nói mang theo sự áy náy.
“Thật ngại quá, không ngờ ngươi vẫn chưa tu đến Nguyên Anh kỳ.”
Khác với loài người, Dược Vương tu luyện không nhìn tu vi, mà chỉ nhìn vào năm tuổi, vì thế em bé nhân sâm không nhìn ra tu vi của Lục Dương, nó chỉ cảm thấy hắn khá vừa mắt.
“Thứ vừa nãy, là gì thế?” Lục Dương vẫn chưa hết hoảng hồn, hắn giống như vừa mới dạo một vòng địa ngục Cửu U* lên vậy.
“Tu vi Tiểu Ba và nữ ma đầu quá cao trong nhân tộc các ngươi, nên đã khiến ta quên mất rằng sinh khí của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến ngươi.”
“Sinh khí của chúng ta quá dồi dào, dồi dào đến mức đủ để khiến cho từng bộ phận trên cơ thể ngươi tự sản sinh ra ý chí của riêng nó, trở thành một cá thể hoàn toàn mới. Đợi khi ngươi tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, huyệt đạo viên mãn, thân thể rắn chắc, lúc đó mới có thể chịu được sự ảnh hưởng từ sinh khí của bọn ta.”
Nghe thấy động tĩnh của bé nhân sâm, rất nhiều dược thảo cao ba tấc nhảy nhót chạy tới bên cạnh Lục Dương.
“Sâm Vương, đây là con người à? Sao lại nhỏ như vậy?”
“Sao lại bảo là nhỏ như vậy, rõ ràng hắn cao ngang chúng ta, chẳng lẽ bản thân ngươi rất nhỏ hay sao!”
“Chắc chắn là sử dụng pháp thuật rồi, pháp thuật của nhân tộc rất thần kỳ, biến lớn biến nhỏ có gì đâu mà lạ, ta còn thấy pháp thuật biến nam biến nữ, biến người biến yêu rồi nữa cơ.”
“Trông bộ dạng người này tu vi không được cao lắm, còn chưa đến Mang Thai kỳ?”
“Cái gì mà Mang Thai kỳ, trí nhớ của Lân Vương ngươi càng lúc càng tệ rồi đấy, cái đó gọi là Nguyên Anh kỳ.”
“Dường như hắn đứng cũng không nổi, chúng ta mang hắn vào nhà đi.”
Đám Dược Vương mồm năm miệng mười líu ríu bàn luận, rì rầm bên tai rất khó chịu.
Bọn chúng nâng Lục Dương lên trên đầu, khiêng vào bên trong căn nhà dựng bằng hoa cỏ.
Ngộ Đạo Thụ Vương đứng ở bên ngoài, gãi gãi thân cây, lá cây vang lên tiếng xào xạc, đầu nó quá lớn nên không chui vào trong nhà được.
Lúc Lục Dương tiến vào trong nhà rồi mới phát hiện, nơi này không phải xây bằng hoa cỏ, mà là một ngôi nhà xây bằng những thân cây cổ thụ, dưới ảnh hưởng sinh khí của đám Dược Vương nhỏ, thân cổ thụ nở hoa, mọc ra lá mới hoa tươi, che khuất đi hình dáng ban đầu của cổ thụ.
Lục Dương đã cảm thấy khỏe hơn nhiều, hắn từ từ đứng dậy, nhận diện đám Dược Vương.
Thật khéo, hắn không biết ai cả.
“Con người à, ngươi tên gì thế?” Một gốc cỏ với ba chiếc lá non mơn mởn hỏi, toàn thân màu bạc, trên mặt lá có lấm tấm ánh sao, trông như thể một vũ trụ thu nhỏ vậy.
“Vãn bối Lục Dương, không biết tiền bối là…” Lục Dương khách khí hỏi, tính theo tuổi tác, đám Dược Vương nhỏ này không chỉ là tiền bối của hắn, mà còn là tiền bối của tất cả mọi người trong Vấn Đạo tông.
“Nó là dược thảo Tam Diệp Tinh Thần, bọn ta đều gọi nó là Tinh Vương.” Một Dược Vương nhỏ khác nhanh mồm nhanh miệng, nó là một đóa hoa bảy màu, cánh hoa tương ứng với năm màu trong ngũ hành, chính giữa hoa phân thành hai màu trắng đen, trong phần màu đen có một chấm trắng, trong phần màu trắng cũng có một chấm đen, tạo nên hình Thái Cực, giống như một bức tranh thủy mặc, đẹp đến tột cùng, làm người khác vô thức đắm chìm vào trong.
“Ta là hoa Tuế Nguyệt Chung Yên, cứ gọi ta là Chung Vương, mọi người đều nói ta là bông hoa xinh đẹp nhất, nên ta cứ cảm thấy có người ganh ghét với sự quyến rũ của ta, muốn dùng lời lẽ ngon ngọt để hãm hại ta. Bản thân là một Dược Vương khiêm tốn, ta tự thấy mình cũng chỉ là bông hoa đẹp thứ hai trên thế giới mà thôi…” Đóa hoa Tuế Nguyệt Chung Yên này cứ lải nhải không ngừng.
Lục Dương nhìn chằm chằm vào hoa Tuế Nguyệt Chung Yên vài giây, đồng tử dần to ra, có chút không thể tin được, mặc dù hắn không biết hình dáng hoa Tuế Nguyệt Chung Yên, nhưng đã từng nghe qua danh tiếng của nó.
“Hoa Tuế Nguyệt Chung Yên, chính là đóa hoa được nói là chỉ xuất hiện khi thế gian sắp tận, sinh linh đồ thán, lúc đó nó mới nở rộ với dáng vẻ mỹ lệ đến mức thời gian phải ngừng trôi?!”
Chẳng trách được Lục Dương lại thất lễ như vậy, sách cổ có ghi lại rằng, ngày hoa Tuế Nguyệt Chung Yên nở rộ cũng là ngày thế giới diệt vong, nghĩa là cả thế giới tiến hành thanh tẩy diện rộng.
Nhưng theo ghi chép lịch sử, thì thế giới chưa từng trải qua sự kiện nào lớn như vậy!
Hoa Tuế Nguyệt Chung Yên đau khổ gãi gãi mật hoa: “Đúng là có người nói như vậy, nhưng mà ta nhớ ngày mà ta nở hoa trời đất rất yên bình, mọi người đều vui vẻ hòa thuận, không thấy tai họa gì cả, chắc có lẽ chuyện về việc nở hoa của ta cũng chỉ là tin nhảm thôi.”
Lục Dương vừa định hỏi thêm gì đó, chợt nghe một Dược Vương nhỏ khác hỏi.
“Lục Dương, ngươi đến vườn thuốc làm gì thế, là Tiểu Ba bảo ngươi đến hái thuốc sao?” Một con kỳ lân nhỏ màu xanh lục hỏi hắn, nó trông như được chạm khắc từ ngọc quý, cực kỳ tinh xảo, không giống với bất cứ thứ gì trên đời.
Lục Dương lại kinh ngạc: “Kỳ Lân?!”
Kỳ Lân là thứ gì cơ chứ, đó là loài yêu thú thần bí nhất, cả thế gian chưa chắc tìm thấy được một hai con, còn hiếm hơn nhiều so với Độ Kiếp kỳ, dấu vết của nó chỉ có thể được tìm thấy ở một vài ghi chép trong sách cổ. Thế mà Vấn Đạo tông lại có một con?
Tiềm lực của Vấn Đạo tông khủng khϊếp đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của Lục Dương.
Em bé nhân sâm giải thích: “Nó là dược thảo Kỳ Lân Bất Tử, dáng vẻ hiện giờ là pháp tướng của nó, đạo hạnh của ngươi vẫn còn chưa đủ, đợi đến khi ngươi đạt tới Hóa Thần kỳ, tu luyện được thiên nhãn, ngươi sẽ có thể nhìn rõ được chân thân của nó.”
…
*Địa ngục Cửu U: còn được gọi là Âm giới, nằm bên dưới của 18 tầng địa ngục