Ai Bảo Hắn Tu Tiên!

Chương 32: Em bé nhân sâm

Dịch: Kha La Na

Công bằng mà nói, việc chui vào đất thật sự là một cách hay ở vườn thuốc, vừa có thể tập luyện pháp thuật “Súc Địa”, vừa có thể học tập các kiến thức về dược thảo từ thực tiễn để bù đắp lại cho sự thiếu hụt trên phương diện này, một công đôi việc.

Đại sư tỷ lo nghĩ cho ngươi.

Đại sư tỷ lo nghĩ cho ngươi.

Đại sư tỷ lo nghĩ cho ngươi.

Lục Dương tự thôi miên mình rằng Đại sư tỷ là có ý tốt, sau đó thành tâm nhận lấy nhiệm vụ chui xuống đất thay cho giun, hắn chợt nhớ ra một chuyện, hình như giun đất đâu có phân đực cái.

“Tại sao giun đất lại có đôi được?”

Bác Ba giải thích: “Giun đất ở nhân gian đúng thật không phân đực cái, đó là biểu hiện của loài sinh vật cấp thấp, à, ta không có ý xúc phạm ở đây đâu. Giun đất có linh trí, có thể hóa hình thành người thì khác, hơn nữa giun Ngân Hoàn Thiên Vương còn là bộ tộc vương giả của loài giun đất, có áp chế huyết mạch đối với tất cả chúng.”

“Ta hiểu rồi, bác cứ nói tiếp đi.”

Bác Ba tiếp tục nói: “Trước đây nhờ có phu thê giun đất Ngân Hoàng Thiên Vương, nên đất trồng không xảy ra vấn đề gì, đều do ta lắm mồm, hỏi vợ của giun đất Ngân Hoàng Thiên Vương rằng: ‘Ai cũng nói giun đất bị cắt làm hai vẫn sống được, vậy nếu ngươi cũng chia hai ra, ngươi và phân thân của ngươi thay phiên nhau làm việc thì chẳng phải có thể làm một ngày nghỉ một ngày rồi hay sao?’”

“Đối phương bị lời ta nói làm cho động lòng, lập tức cắt mình ra làm hai, trở thành hai người.”

“Hai người đó giống y chang nhau như chị em sinh đôi, cứ như dùng thuật phân thân vậy, ta tròn mắt nhìn một người biến thành hai còn không phân biệt nổi ai mới là người ban đầu.”

“Cũng may là bọn họ có thể tự phân biệt được.”

“Sau khi người chồng trở về, nhìn thấy có đến tận hai người vợ, đờ đẫn cả ra, hai người kia đều gặn hỏi người chồng rằng hắn ta rốt cuộc là thích ai?”

“Người chồng cũng là người thoải mái, không chút che giấu mà nói thẳng rằng mình thích cả hai.”

“Tiếp sau đó thì nội chiến gia đình nổ ra, ba người họ bắt đầu diễn một chuỗi yêu hận rối rắm, đến giờ vẫn không có lòng dạ nào để làm việc.” Dáng vẻ và lời nói của bác Ba vô cùng tự trách.

Lục Dương: “...”

Mẹ kiếp, bị thần kinh à.

“Cụ thể ta nên làm thế nào đây?” Chửi xong, Lục Dương liền lấy lại bình tĩnh, dần dần thích ứng với cách tư duy của những người tu tiên.

Tất cả đều là chuyện nhỏ thôi mà.

Bác Ba mỉm cười vuốt chòm râu trắng: “Ngươi cứ vào trước đi, sẽ có người hướng dẫn cho ngươi. Nhưng mà ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, ngươi vào vườn thuốc là để xới đất, nếu ngươi dám hái trộm dược thảo, đỉnh Tư Luật chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm của ngươi.”

Đỉnh Tư Luật, là đỉnh núi do Đại trưởng lão coi quản, công chính nghiêm minh, không nể tình riêng.

Lục Dương cảm tạ bác Ba, tiến vào vườn thuốc.

Vừa mới bước vào, Lục Dương nghe thấy mùi dược thảo nồng đậm hơn ban nãy gấp mười lần.

Chỉ cách nhau có vài bước, sao mùi hương có thể khác biệt nhiều đến thế.

Ngay lập tức Lục Dương nhận ra được, vừa nãy trông thì có vẻ chỉ có mình bác Ba trông coi vườn thuốc, nhưng thật ra thì có nguyên một trận pháp đang bảo vệ cho vườn thuốc, để đề phòng người ngoài lẻn vào.

Trận pháp này phong tỏa mùi của vườn thuốc, nhưng do mùi dược thảo trong này quá nồng, đại trận cũng không phong tỏa hết được, đã để lộ ra ngoài một ít.

Chỉ một ít mùi dược thảo đó thôi, đã có thể giúp người phàm kéo dài tuổi thọ rồi, có thể tưởng tượng được nếu là toàn bộ mùi hương trong vườn thuốc thì công hiệu kỳ diệu đến cỡ nào!

Ngoại trừ mùi dược thảo, thứ cảm nhận được nhiều nhất chính là linh khí, thật sự là quá đậm đặc rồi, Lục Dương đoán thứ đọng lại trên mặt lá không phải là sương sớm, mà là linh khí ngưng thành giọt, mỗi một giọt không thua kém gì một khối linh thạch hạ phẩm!

Ánh mắt Lục Dương nhìn đến đâu cũng thấy một mảng xanh tươi um tùm, các loại dược thảo chưa từng thấy qua, chưa từng nghe đến trải rộng trước mặt.

Dược thảo được trồng theo luống đều tăm tắp, dựa vào các giống dược thảo khác nhau mà phân ra thành từng khu vực, Lục Dương nhìn đến hoa cả mắt.

Hắn cũng không dám bước đi lung tung, sợ sẽ giẫm lên giống cây quý hiếm nào đó.

Lục Dương ngồi xổm người xuống, không ngừng nhìn các loại dược thảo, cuối cùng cũng trông thấy một loại mình biết, loại cây đó có ba lá, gân lá rõ ràng giống như được ngưng kết từ hàn băng, tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ.

“Hoa Băng Phách, hắn nhớ loài hoa này hỗ trợ cho việc tu luyện công pháp thuộc tính băng, tăng tốc độ hấp thu linh khí.”

Khoảng cách giữa các cây hoa Băng Phách cũng rất xa nhau, do sợ hơi lạnh tỏa ra từ chúng sẽ kết lại thành vùng, tự đóng băng chính mình.

Lục Dương từng giao chiến với con rối, bị nó đánh cho tan tác tả tơi, sau đó con rối đã dùng hoa Băng Phách đắp vết thương cho hắn, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

Những hoa cỏ khác thì hắn thật sự không biết.

“Này, ngươi là ai?” Một giọng nói không được khách khí cho lắm truyền tới, Lục Dương vô thức quay đầu lại nhưng không nhìn thấy ai cả.

“Ai đang nói chuyện thế?”

“Này, nhìn xuống dưới đi.” Giọng nói nhắc nhở.

Lục Dương cúi đầu, chỉ thấy một em bé nhân sâm cao chừng ba tấc đang nhảy nhót bên chân hắn, như thể không hài lòng với việc Lục Dương phát hiện ra mình quá trễ, còn phải đợi nó lớn tiếng nhắc nhở.

“Ngươi ngốc vậy, không biết cuối đầu nhìn xuống à, còn đợi ta phải nhắc nhở!”

Em bé nhân sâm có cặp đùi to, ú na ú nần, chạy tới chạy lui quanh người Lục Dương, hai chiếc rễ con làm thành cánh tay, lúc chạy cứ đung đưa lên xuống, nếp nhăn trên thân thì tạo thành ngũ quan, biểu cảm phong phú y hệt con người.

“Chàng trai trẻ, ngươi là ai thế?” Em bé nhân sâm hỏi với giọng điệu ông cụ non.

Nhân sâm thành tinh, tuyệt đối không ít tuổi, Lục Dương không dám thất lễ, cúi người nói: “Tại hạ là Lục Dương, nhận nhiệm vụ xới đất cho vườn thuốc.”

“Hóa ra chỉ là một người xới đất.” Em bé nhân sâm thở phào một hơi, nó còn tưởng là loài người đáng ghét đến hái chúng.

Dược thảo trong vườn đều do nó chăm sóc cả.

“Ngươi có thể tiến vào thì chắc có lẽ đã nhận được sự cho phép của Tiểu Ba, nói mới nhớ trừ Tiểu Ba và nữ ma đầu kia ra, đã mấy ngày rồi ta chưa gặp được ai khác.”

Bác Ba đã lớn tuổi nhưng đối với bé nhân sâm này chỉ là lớp người trẻ thế hệ sau.

Tu vi cao thì có ích gì, thứ mà đám dược thảo chúng nó so sánh chính là ai sống lâu hơn.

Vì thế nên mấy người trong Vấn Đạo tông, nó chả thèm để ai vào mắt.

Lục Dương đã nghe nói qua quy tắc của vườn thuốc, dược thảo trong vườn rất quý hiếm, nếu muốn hái thuốc thì phải nhờ người trông coi vườn thuốc đi hái, trừ người này ra, bất cứ ai cũng không thể tiến vào vườn thuốc.

Nếu Lục Dương không có nhiệm vụ lần này, thì hắn cũng không thể vào được vườn thuốc.

Không biết nữ ma đầu mà em bé nhân sâm nói đến là ai nhỉ, một người trông coi vườn thuốc khác ư?

Em bé nhân sâm dùng hai sợi rễ con chống nạnh, bất mãn nói: “Sao loài người các ngươi lại cao như vậy chứ?”

Lục Dương cảm thấy cứ cúi đầu nói chuyện mãi thế này thật là mệt mỏi, liền sử dụng pháp thuật “Thành Thốn” thu nhỏ người lại còn ba tấc bằng với bé nhân sâm.

“Ơ, chàng trai trẻ này thật biết điều, tốt hơn Tiểu Ba nhiều lắm.” Ban đầu em bé nhân sâm rất ngạc nhiên, ngay sau đó liền trở nên vui vẻ, hiếm khi có loài người cao bằng nó, chứ mỗi lần nó ngửa người ra nhìn loài người đều không được vui cho lắm.

Đầu và người của nhân sâm là một thể, không có cổ.

“Về sau ở vườn thuốc này, ngươi cứ theo ta là được!” Em bé nhân sâm phóng khoáng nói, dùng sợi rễ con vỗ vỗ vai Lục Dương, coi như là một loại cho phép.

“Giờ ta có chút việc gấp, ngươi theo ta, sau khi ta xong việc sẽ dẫn ngươi đi gặp những Dược Vương khác.”

Dược thảo thành tinh, sẽ trở thành vua trong các loại dược liệu, là loại dược thảo quý giá nhất.

Những tông môn cực kỳ lớn mạnh cũng chưa chắc có được một cây, nếu có được Dược Vương, chắc có lẽ phải thờ cúng chúng nó như tổ tiên.

Nghe lời em bé nhân sâm nói, thì dường như trong vườn thuốc này còn không ít Dược Vương khác giống nó.

Lục Dương thầm chậc lưỡi, tiềm lực của Vấn Đạo tông thật đáng sợ.