Dịch: Kha La Na
Vân Chi dùng hai ngón tay nắm lấy cổ áo Lục Dương, lắc qua lắc lại trước mặt, nàng vẫn chưa hiểu được nguyên lý, nên lại đặt hắn về chỗ cũ.
Lục Dương cũng không thể hiểu nổi, hắn đã làm theo khẩu quyết và phương pháp Đại sư tỷ dạy cho, sao lại thi triển ra hai loại pháp thuật khác nhau hoàn toàn như vậy.
“Việc này thật vô lý mà.”
“Để ta biểu diễn lại cho ngươi xem một lần nữa.” Vân Chi là một người thầy rất có trách nhiệm, trình độ dạy học thì cũng bình thường, cơ mà lại thắng ở sự nhẫn nại.
Vân Chi lấy ra một chiếc đồng hồ cát đặt ngược xuống đất, tiếp sau đó nhấc Lục Dương đặt lên trên vai mình, hai người tiến hành nhảy không gian cùng nhau.
Lục Dương chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, liền đi đến một không gian kỳ lạ, hai bên là những đường ánh sáng ngũ sắc rực rỡ đang chuyển động.
Lục Dương vô thức muốn chạm vào những đường ánh sáng ấy thì liền bị Vân Chi ngăn lại.
“Đây là dị cảnh do các chiều không gian bị bóp méo hình thành nên, đừng nói là ngươi, cho dù là tu sĩ Hóa Thần kỳ chạm vào chúng cũng bị nghiền đến tan xương nát thịt, hồn phi phách tán.”
Điều này dọa Lục Dương vội thụt tay lại.
Hai người bước ra khỏi không gian, chỉ thấy một con trăn khổng lồ màu trắng quấn quanh ngọn núi đang nuốt nhả nhật nguyệt, luyện hóa tinh hoa của trời, mắt trăn linh hoạt, hai người bọn họ rơi đúng vào trong miệng con trăn, thuận thế chui vào bên trong bụng nó.
Ngay lúc dịch vị sắp rơi xuống, Vân Chi lại cất bước thêm lần nữa, lại tiến vào không gian kỳ lạ.
Theo bước chân của Vân Chi, Lục Dương đã nhìn thấy đủ mọi cảnh tượng lạ lùng, từ vùng biển được tạo nên từ nham thạch nóng chảy, đại tu sĩ đang chịu lôi kiếp, đến những đao khách lặng lẽ vác thanh đao bản rộng vừa dày vừa nặng trên lưng…
Ở những nơi này Lục Dương thấy được những điều mới mẻ mà hắn chưa nghe chưa thấy bao giờ, thật khó có thể tưởng tượng được thế gian còn có những con người những cảnh tượng đặc sắc đến vậy.
Cuối cùng, hai người trở về lại điểm xuất phát, Lục Dương thở hổn hển, chưa hết hoảng hồn.
“Những nơi ta dẫn ngươi đi vừa rồi đều là cảnh vật bên trong Vấn Đạo tông, sau này có cơ hội ngươi có thể tự mình thăm thú.”
Vấn Đạo tông quá đỗi rộng lớn, Lục Dương vẫn chưa biết đến những nơi bên ngoài chín ngọn núi trung tâm.
“Ngươi thử thi triển pháp thuật một lần nữa xem?”
Vân Chi cảm thấy lần này chắc có lẽ sẽ khác.
Nhận lấy ánh mắt mong mỏi đầy tha thiết của Vân Chi, Lục Dương đành cắn răng thi triển pháp thuật thêm một lần nữa.
Hai người trải qua cả một ngày luyện tập, rốt cuộc Lục Dương cũng học được cách nhận biết hoàn cảnh dưới lòng đất và cách làm thế nào để không bị giẫm lên khi biến nhỏ.
Chưa một lần nào Súc Địa Thành Thốn thành công, còn Súc Địa với Thành Thốn thì cứ thành công liên tục, lần sau càng thông thạo hơn lần trước.
Sau cùng không cần xài đến khấu quyết nữa, chỉ cần vừa nghĩ trong đầu thôi là liền thi triển được, như thể hắn đã đắm chìm vào thuật này rất nhiều năm tháng.
Lúc trước Lục Dương học Súc Địa Thành Thốn là muốn dùng pháp thuật để đi đường, hiện giờ học được pháp thuật “Súc Địa” để đi đường, cũng là phù hợp với ước nguyện ban đầu.
Chỉ có điều cách sử dụng khó có thể diễn tả hết bằng lời, tốc độ cũng chậm hơn một chút.
Nhìn Lục Dương thoải mái biến to biến nhỏ, chui đi chui lại trong đất, chơi đùa rất vui vẻ, Vân Chi thuận miệng hỏi: “Tiểu sư đệ, ta nghe nói ngươi rất khó nhận được nhiệm vụ ở sảnh Nhiệm Vụ à?”
“Đúng thế, đa số nhiệm vụ đều phải là Kim Đan kỳ trở lên mới có thể hoàn thành, nhiệm vụ thích hợp với ta rất ít.” Lục Dương đang cân nhắc đến việc có nên ngồi xổm ở sảnh Nhiệm Vụ mấy ngày liền, để xem xem có thể tìm thấy nhiệm vụ thích hợp hay không.
“Vừa khéo, mấy ngày trước ta họp với các trưởng lão, có người báo lại rằng bên chỗ vườn thuốc xảy ra chút vấn đề, đã gửi yêu cầu nhiệm vụ ở sảnh Nhiệm Vụ rồi nhưng chưa có ai nhận, ta thấy ngươi là một sự lựa chọn thích hợp, ngươi đừng ngại mà cứ qua bên chỗ vườn thuốc xem xem.”
Lục Dương biết, từ sau khi sư phụ bế quan, hội nghị đều do Đại sư tỷ chủ trì thay.
“Nhiệm vụ gì vậy?” Lục Dương khó hiểu, hắn cũng không có sở trường nào nổi trội ở Vấn Đạo tông cả, nhiệm vụ gì mà lại thích hợp cho hắn làm, càng huống chi là hắn chả biết tí gì về vườn thuốc cả.
Ngay cả kiến thức phân biệt các loại thảo dược hắn còn chưa học xong.
“Ngươi cứ đi đi liền biết.” Vân Chi không trả lời.
…
Dưới con mắt của Lục Dương thì Vấn Đạo tông vốn là một mô hình thế giới tu tiên thu nhỏ, không cần ra khỏi sơn môn vẫn có thể tìm được người giúp luyện đan, luyện khí, bày trận… phần lớn thời gian đều có thể tự cung tự cấp.
Luyện Đan thì cần phải có linh dược, nhu cầu của Vấn Đạo tông đối với luyện đan lại cực kỳ lớn, nên không thể mua ở bên ngoài mãi được.
Vì để giải quyết vấn đề linh dược, nội bộ Vấn Đạo tông đã mở một vườn thuốc lớn để trồng dược thảo, sảnh Nhiệm Vụ cũng phát nhiệm vụ đến vườn thuốc giúp chăm sóc dược thảo.
Việc nuôi trồng dược thảo đòi hỏi phải có kiến thức chuyên môn, Lục Dương lại hoàn toàn mù tịt về mảng này, cho tới hiện tại ngay cả mỗi ngày ăn dược thảo linh thú gì hắn còn không phân biệt rõ, thì đừng nói chi đến việc có thể chăm nom chúng.
Khoảng cách đến vườn thuốc còn khá xa nhưng Lục Dương đã nghe thấy được mùi thơm của dược thảo, người phàm ngửi lâu sẽ giúp kéo dài tuổi thọ, không chút bệnh tật.
Có một ông bác nằm ở lối vào vườn thuốc, dùng chiếc quạt hương bồ che lên mặt, thảnh thơi nằm ngủ trên ghế bập bênh.
“Này ông ơi, cho hỏi đây là vườn thuốc phải không?”
Ông bác nheo mắt nhìn Lục Dương: “Ngươi là ai?”
“Lục Dương.”
“Ta không có hỏi ngươi tên gì, mà đang hỏi thân phận của ngươi?”
“Tứ đệ tử của tông chủ, tiểu sư đệ của Đại sư tỷ Vân Chi.”
Ông bác nghe nửa câu trước thấy cũng chả có gì, lão tông chủ già kia đã biến mất mười năm nay, ai thèm quan tâm đến lão, nên về hưu thì về hưu đi, đừng có suốt ngày chiếm lấy cái vị trí ấy rồi bắt Vân Chi phải làm việc, chẳng ra thể thống gì cả, nhưng khi nghe đến nửa câu sau ông liền đột nhiên tỉnh ngộ.
Đệ tử của tông chủ thì cũng đồng nghĩa với việc là tiểu sư đệ của Vân Chi mà!
Ông bác bỗng đứng phắt dậy, cơ thể còn tráng kiện hơn cả Lục Dương.
Việc này cũng bình thường, ở giới tu tiên không thể phán đoán bản lĩnh và tuổi tác đối phương thông qua vẻ bề ngoài được, người già và trẻ em đứng chung một chỗ, ai là ông ai là cháu còn chưa nói trước được.
Cũng chưa ai trong giới tu tiên đề xướng việc phải kính già yêu trẻ, vì dù sao cũng có thể cả người già và trẻ em đó còn đánh đấm giỏi hơn ngươi.
“Hóa ra là người do Vân Chi giới thiệu đến, ngươi phải nói sớm chứ.” Ông bác ôm vai bá cổ Lục Dương, thân như huynh đệ.
“Cả hai đều thuộc Vấn Đạo tông cả, ngươi cứ gọi ta bác Ba là được, mỗi tấc đất trong vườn thuốc này đều do ta quyết định.”
Lục Dương hoài nghi ông bác Ba này đang sàm sỡ mình, nhưng hắn lại không có bằng chứng.
“Vân Chi bảo ngươi đến đây làm gì, hái thuốc à? Muốn loại bao nhiêu năm, một ngàn hay hai ngàn?”
Xem bộ dạng của bác Ba, Lục Dương vô cớ lại nhớ tới những bữa cơm mà Đại sư tỷ làm cho hắn, có khi nào đều là làm từ dược thảo một ngàn hai ngàn năm tuổi hái từ vườn thuốc này không?
Dược liệu một ngàn năm cũng không phải là củ cải trắng, đối với Vấn Đạo tông vẫn khá là quý giá.
Không đâu không đâu, Đại sư tỷ là một người rất cần cù tiết kiệm, không thể nào lại lãng phí dược liệu lên người mình như vậy được.
Lục Dương khách khí nói: “Đại sư tỷ bảo mấy hôm trước vườn thuốc có gửi yêu cầu nhiệm vụ, nhưng chưa ai nhận, không biết là nhiệm vụ gì vậy?”
Bác Ba bỗng hiểu ra, hóa ra là vì cái nhiệm vụ này: “Ngươi biết chăm sóc thảo dược không?”
“Hoàn toàn không biết.” Lục Dương thật thà nói.
“Vậy ta sẽ giảng giải sơ lược cho ngươi. Quy trình chăm sóc dược thảo khá phức tạp, trong đó bước một là xới đất, giúp rễ dược thảo có thể hấp thụ linh khí trong đất tốt hơn và hoàn thành việc trao đổi linh khí trong không khí.”
“Công việc xới đất này trước giờ đều do cặp phu thê giun đất Ngân Hoàn Thiên Vương làm.”
“Gần đây trong nhà bọn họ xảy ra chút chuyện, không ai làm cả, nên ta liền gửi yêu cầu nhiệm vụ tìm người xới đất cho vườn thuốc, việc này đòi hỏi phải có đạo pháp độn thổ thuộc một trong ngũ hành đạo pháp, đám nhóc biết đạo pháp độn thổ thì có nhiều, nhưng mà bọn chúng đều cảm thấy quá phiền phức, nên không muốn nhận, vừa đúng lúc Vân Chi bảo ngươi đến.”
“Thế nên việc ta phải làm là…”
“Bắt chước giun đất, chui vào trong đất, xới đất cho vườn thuốc.”
Lục Dương: “...”
Lục Dương nghi ngờ Đại sư tỷ đang trêu chọc mình, nhưng hắn lại vẫn chưa có bằng chứng.