Dịch: Kha La Na
Ba ngày sau.
Lục Dương ăn mặc chỉnh tề, đứng thẳng sóng lưng, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười phấn khởi vì rốt cuộc đã thuộc lòng nội dung trên tờ giấy màu vàng.
“Đọc qua một lần ta nghe xem.”
“Thiên lí tồn tại, mục tiền uyển nhiên, phóng chi phục thư…” Lục Dương trả bài một cách lưu loát, không vấp váp chút nào, xem ra hắn đã nhớ rất kỹ nội dung rồi.
Vân Chi gật đầu, khẩu quyết rất trúc trắc, từng chữ đều ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, lúc đọc sẽ cực kỳ tiêu hao tinh thần, Lục Dương có thể đọc lưu loát đến vậy, đủ để chứng minh hắn đã rất chăm chỉ luyện tập.
“Khẩu quyết này chỉ là lời dẫn, trước khi thuần thục pháp thuật thì cứ nhẩm thầm trong lòng, có thể giúp ngươi thi triển pháp thuật thành công, đợi đến khi có thể sử dụng Súc Địa Thành Thốn một cách thông thạo rồi, sẽ không cần đến khẩu quyết này nữa.”
“Súc Địa Thành Thốn thuộc loại pháp thuật không gian, ngươi tu luyện nó vẫn còn hơi sớm, có điều ngươi là đệ tử của sư tôn, lúc sư tôn bằng tu vi ngươi hiện giờ đã có thể học được pháp thuật này, nên chắc có lẽ ngươi cũng có thể học được.”
“Tu hành pháp thuật không gian quan trọng nhất là phải chú ý an toàn, chỉ cần xác định sai không gian, có thể dẫn đến hậu quả đầu thân mỗi nơi hoặc bị cắt ngang hông, do đó giới tu hành có một quy định bất thành văn: ‘Tu hành pháp thuật không gian nhất định phải có một trưởng bối thông thạo ở bên hướng dẫn’.”
Vân Chi hiếm khi trở nên nghiêm túc, Lục Dương thấy vậy, cũng thu lại dáng vẻ tươi cười, chăm chú nghe Vân Chi giảng bài.
“Nguyên lý của pháp thuật Súc Địa Thành Thốn là thu hẹp vùng đất lớn lại thành một tấc đất nhỏ để người thi triển dễ dàng bước qua, vượt qua khoảng cách vô tận đến được một nơi khác, vận dụng càng thuần thục thì diện tích đất có thể thu hẹp lại càng lớn, khoảng cách có thể vượt qua càng dài, nếu tu luyện tới đại thành, thì mặc cho đại lục Trung Ương có lớn đến mấy, cũng không ngăn nổi bước chân ngươi.”
“Điều cần chú ý chính là, tu hành pháp thuật đòi hỏi ngộ tính, ngươi chưa từng tiếp xúc với pháp thuật không gian, thành hay bại ngươi đều nên chuẩn bị tâm lý.”
“Người tu tiên không quan tâm thiệt hơn, kị vui buồn quá mức.”
“Vân Chi dạy sao làm vậy, truyền thụ cho Lục Dương những kinh nghiệm tu hành của nàng.”
Lục Dương gật đầu, cảm thấy Đại sư tỷ là người có tư cách nói những lời này nhất, hắn chưa từng thấy Đại sư tỷ có cảm xúc mãnh liệt nào cả.
Về điểm này hắn vẫn còn chút thiếu sót.
Ban đầu Lục Dương thấy Đại sư tỷ chỉ mang mỗi một biểu cảm trên mặt, còn tưởng rằng tỷ ấy vô cảm, sau này từ từ ở chung mới phát hiện, Đại sư tỷ vẫn là người có dao động cảm xúc, chỉ có điều dao động rất rất là nhỏ.
Bây giờ Lục Dương đã có thể thông qua những thay đổi nhỏ trên nét mặt Đại sư tỷ, mà đoán được đại khái tâm trạng của tỷ ấy đang như thế nào.
Ví dụ như hiện tại… Ừm, đoán chưa ra.
“Để ta biểu diễn một lần trước cho ngươi xem.”
Vân Chi không hề biết Lục Dương đang nghĩ gì, nàng ném một lá cờ đỏ lêи đỉиɦ núi phía đối diện, Lục Dương còn chưa kịp nhìn rõ, nàng đã nâng gót sen bước về phía trước một bước, chợt biến mất rồi lại chợt xuất hiện, cầm trong tay lá cờ màu đỏ kia.
“Cứ làm như vậy, sau khi thành công thì luyện thêm vài lần nữa, ngươi liền có thể thành thạo như ta.”
Lục Dương ngớ người tại chỗ, chớp chớp mắt, rồi lại tiếp tục chớp mắt.
Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?
Theo những gì Lục Dương nhìn thấy, thì hình như Vân Chi chỉ ném lá cờ đỏ ra, rồi thuận tay chụp lại, lá cờ có rơi xuống ngọn núi đối diện hay không thì chưa nhìn rõ, hoàn toàn không thấy dấu vết sử dụng pháp thuật.
Hiếm khi Vân Chi nhíu mày, nhớ lại lúc trước sư phụ dạy nàng cũng biểu diễn như vậy, nàng xem qua một lần liền học được ngay.
Vân Chi sợ Lục Dương xem không hiểu, lại biểu diễn thêm một lần nữa.
Thế là nàng lại ném cờ, cất bước rồi quay lại. Một bên làm rất lưu loát, còn một bên mờ mịt chẳng hiểu gì.
“...”
Hóa ra cũng có những lúc Đại sư tỷ không đáng tin cho lắm, mấy chuyện học tập này thôi thì chỉ nên dựa vào bản thân mình.
Lục Dương bắt gặp ánh mắt của Đại sư tỷ, lần này đã có thể nhìn ra tâm tình của tỷ ấy.
Tỷ ấy kỳ vọng bản thân hắn có thể luyện thành công.
Nhưng mà Đại sư tỷ à, tỷ phải biết rằng, với trình độ dạy học của tỷ thì có dạy ai đi chăng nữa họ cũng không hiểu được.
Lục Dương lén thở dài, không thể trông cậy vào Đại sư tỷ thêm được nữa, đành dựa theo lý giải của mình đối với Súc Địa Thành Thốn mà thi triển pháp thuật thôi.
“Thiên lí tồn tại, mục tiền uyển nhiên, phóng chi phục thư…” Lúc Lục Dương thi triển pháp thuật thì nhắm chặt hai mắt lại, bấm tay niệm quyết.
“Súc Địa Thành Thốn!” Lục Dương hét to một tiếng, thân thể đột nhiên biến mất, cảnh vật xung quanh thay đổi thành một mảnh tối đen như mực, hình như hắn đã rơi vào không gian khác.
Lục Dương mừng thầm trong lòng, mình đã thành công ngay lần đầu tiên rồi ư.
Hắn đúng thật là thiên tài!
Lục Dương từng nghe sư tỷ nói rằng, nguyên lý của Súc Địa Thành Thốn là liên tục bóp méo không gian, người thi triển bước đi ở một không gian lạ, không gian là ấy là một con đường thẳng, đi qua không gian lạ ấy có thể đến được nơi cần đến với thời gian ngắn nhất.
Lục Dương vừa định cười to, thì liền phát hiện vật chất màu đen xung quanh đang tràn vào miệng mình, cơ thể cũng bị thứ vật chất màu đen ấy giữ chặt, không thể cử động được tay chân, hơn nữa trong không gian lạ này dường như không có không khí, hắn hô hấp cực kỳ khó khăn.
Sau một hồi bình tĩnh suy nghĩ lại, hắn đã nhận thức rõ một chuyện:
Hắn chui vào trong đất mất rồi.
Ngay lúc này Lục Dương có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là hắn đã học được một nửa thuật Súc Địa Thành Thốn- đó chính là Súc Địa.
Còn tin xấu là hắn chỉ mới học được một nửa.
Ở trên mặt đất, Vân Chi không biết nên nói gì mới tốt, nàng mở to mắt nhìn Lục Dương thi triển pháp thuật, sau đó chui vào trong đất, học được thuật độn thổ.
Đang học pháp thuật không gian sao lại chuyển hướng qua học pháp thuật ngũ hành rồi?
Vân Chi là Đại sư tỷ của Vấn Đạo tông, là đại đệ tử của tông chủ, ngoài tu vi và thiên phú tu luyện đứng đầu trong dàn đệ tử Vấn Đạo tông ra, công pháp có thể tiện tay viết, pháp thuật lướt qua liền hiểu, ngộ tính tuyệt đỉnh, xưa nay hiếm thấy, thiên tài gì đứng trước nàng cũng trở nên ảm đạm, có thể nói là khủng khϊếp.
Nhưng cho dù là nàng, cũng hoàn toàn không hiểu được nguyên lý thi triển pháp thuật của Lục Dương
Đây rõ ràng là hai loại pháp thuật không liên quan gì đến nhau.
Bụp- một âm thanh như bị bóp nghẹt vang lên, Lục Dương lại thi triển Súc Địa Thành Thốn một lần nữa, đầu nhô ra khỏi mặt đất, giống như một con chuột chũi chui ra khỏi hang, khiến người ta nảy sinh ham muốn gõ cho một búa hoặc giẫm cho một cái.
Lục Dương ho khụ một tiếng, muốn xóa tan sự xấu hổ này.
Cho dù da mặt Lục Dương có dày thêm bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không thể chịu nổi tình cảnh xấu hổ này.
Gương mặt Vân Chi không chút cảm xúc kéo Lục Dương lên khỏi mặt đất, phủi ra cả một đống bùn.
Y chang như nhổ củ cải.
“Vừa nãy chỉ là chuyện ngoài ý muốn, để ta thử lại lần nữa.”
Lục Dương cho rằng mình đã sắp tìm được bí quyết rồi.
“Thiên lí tồn tại, mục tiền uyển nhiên, phóng chi phục thư…” Lục Dương lại bấm tay niệm quyết một lần nữa, đọc còn nhanh hơn lần trước.
“Súc Địa Thành Thốn!” Lục Dương hét to một tiếng, lại tiếp tục xảy ra biến hóa.
Vóc dáng Vân Chi cao gầy, nhưng vẫn thấp hơn Lục Dương nửa cái đầu, mọi khi Lục Dương vẫn có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Đại sư tỷ, nhưng hôm nay lại không giống như thế.
Cơ thể Vân Chi dần trở nên cao hơn, góc nhìn của Lục Dương chuyển dần từ nhìn xuống đến nhìn thẳng rồi lại nhìn lên, cuối cùng đã hoàn toàn trở thành phải ráng ngửa cổ lên mà nhìn.
Dùng góc độ của Lục Dương thậm chí còn không nhìn thấy mặt Đại sư tỷ.
Vân Chi như thể một người khổng lồ chống đỡ bầu trời, đầu đội trời chân đạp đất.
“Không đúng, là do ta đã biến nhỏ lại!”
Lục Dương hét to, hắn nhìn thấy những viên đá cao bằng nửa người, nhận ra được vấn đề đang ở đâu.
Lục Dương với chiều cao ba tấc liên tục nhảy nhót trên mặt đất, giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn trước đó rất nhiều.
Hắn đã học được pháp thuật mới- Thành Thốn.
Thiên phú pháp thuật của Lục Dương cũng có thể xưng là khủng khϊếp, thiên tài như Vân Chi, lúc học Súc Địa Thành Thốn cũng chỉ học được Súc Địa Thành Thốn mà thôi, mà Lục Dương hắn lại học được tận hai loại pháp thuật là Súc Địa và Thành Thốn.
Vân Chi ngồi xổm người xuống quan sát Lục Dương, đôi mày ngài hơi nhăn lại, như thể đang chưa nghĩ ra là sai ở bước nào.