Dịch: Kha La Na
Bên trong Vấn Đạo tông có rất nhiều sản nghiệp, ăn uống múa hát cần gì có đó, tu tiên không phải là bế quan đến chết, cứ tu luyện khô khan mãi cũng chẳng thành tiên được, vì thế mấy chỗ tiêu khiển nên có đều có cả.
Ví dụ như lẩu Tứ Xuyên đã được nhắc tới trước đó, hoặc là lầu Bách Hương nơi mà ba người bọn họ chuẩn bị tới chẳng hạn.
Lục Dương nghe nói trước đây Vấn Đạo tông không như vầy, trước đây tu hành là chỉ tu hành, không có làm mấy cái thứ linh tinh này, sẽ ảnh hưởng đến lòng cầu đạo.
Sau khi lão tông chủ và đám trưởng lão tiền nhiệm về hưu, tông chủ và tám vị trưởng lão lên thay, Vấn Đạo tông liền được đổi mới hoàn toàn, khuyến khích mọi người nên tu tiên thì tu tiên, nên thư giãn thì thư giãn, kết hợp lao động với nghỉ ngơi.
Nếu như lời bọn họ nói, mấy thứ đó đều có thể ảnh hưởng đến lòng cầu đạo, vậy thì còn cầu tiên cái rắm gì.
Lục Dương cảm thấy nếp sống của Vấn Đạo tông ngày nay hơi lệch lạc, đợi hắn trở thành cấp cao của Vấn Đạo tông, nhất định sẽ chấn chỉnh lại một phen.
Bên trong lầu Bách Hương, tiếng người huyên náo, không ít đệ tử Vấn Đạo tông sau khi hoàn thành nhiệm vụ hoặc rèn luyện gian khổ trở về, đều thích đến đây tụ tập ăn uống, trao đổi những tâm đắc trong tu luyện, kinh nghiệm nhiệm vụ…
Không bàn đến những thứ khác, chỉ riêng mùi vị món ăn thôi đã ngon hơn nhà ăn rồi.
“Tiểu nhị, đã đặt trước bàn số chín, ba bộ bát đũa, món ăn thì cứ giống như trước.”
“Được ạ, các vị chờ chút nhé.”
Lên trên lầu hai, mùi đồ ăn từ các bàn khác lan sang thơm nức mũi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự thèm ăn của người khác đến mức vô thức chảy nước miếng.
Lục Dương cứ nhìn theo tiểu nhị cả hồi lâu, chờ đến khi tiểu nhị biến mất ở chỗ cầu thang mới không nhìn nữa, hắn phát hiện mình thậm chí còn không nhìn ra nổi tu vi của tiểu nhị.
Lục Dương và Đào Yêu Diệp nhìn trái ngó phải, đều cảm thấy hiếu kỳ với nơi này.
Lục Dương thì ở đỉnh Thiên Môn nên có cơm ăn, Đào Yêu Diệp thì sẽ tự nấu cơm, cả hai đều không cần đến đây.
Mạnh Cảnh Chu thì lại rất quen thuộc với những nơi thế này: “Chưa từng tới đây à, để ta nói cho các ngươi biết, ở đây có rất nhiều món ngon, chỉ có món các ngươi không nghĩ ra, chứ chẳng có món nào mà các ngươi không ăn được cả, xem thực đơn đi.”
Lục Dương nhận lấy thực đơn, lật trang đầu tiên ra, rất nhanh liền bị nội dung hấp dẫn.
Trang đầu tiên không có món ăn, chỉ có một dòng chữ nhắc nhở bắt mắt: Quán chỉ bán đồ đã qua chế biến, không bán nguyên liệu, xin quý khách thông cảm.
Trang thứ hai mới là phần chính, những món ăn trên thực đơn đều có hai loại giá là điểm cống hiến và linh thạch.
“Dịch Lôi Kiếp Hấp, tinh hoa lôi kiếp được giữ lại lúc tu sĩ độ kiếp, rất có lợi đối với việc cảm ngộ đại đạo lôi điện.”
“Voi Băng Uyên Kho Tàu, voi Băng Uyên sống ở cực Bắc lạnh lẽo, là bá chủ quần thể ở cực Bắc, voi Băng Uyên trưởng thành có thể đạp vỡ sông băng bằng một cước, đối mặt với tuyết lở mà không ngã.”
“Cà Chua Xào Trứng, quán có trứng gà thường, trứng gà Bát Trân, trứng đại bàng Kim Sí,... đủ các loại.”
Sau khi nhìn thấy giá cả, Lục Dương không khỏi tặc lưỡi, mấy món này hiển nhiên không phải để cho đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ như bọn họ ăn, tu sĩ Trúc Cơ kỳ mua không nổi.
Nhưng cũng có món mà hắn có thể ăn được, chẳng hạn như Tịch Cốc Đan rang các loại…
Thấy Lục Dương dần cau mày, Đào Yêu Diệp còn tưởng hắn bị giá cả dọa cho sợ, không khỏi cười hỏi: “Sao thế, huynh gặp phải vấn đề gì à?”
“Muội xem, tịch cốc hàm ý chỉ việc hấp thu linh khí trời đất thay cho việc ăn cơm, dùng Tịch Cốc Đan là có thể tịch cốc.
“Đúng vậy.” Đào Yêu Diệp gật đầu.
“Vậy hai người nói xem ăn Tịch Cốc Đan rang, thì tính là ăn cơm hay là tịch cốc?”
Đào Yêu Diệp và Mạnh Cảnh Chu đồng thời ngây người ra, ban đầu cảm thấy vấn đề này thật quái lạ, nhưng càng nghĩ kỹ lại cảm thấy vấn đề này thâm sâu khó lường.
Ba người gọi tiểu nhị lại, hỏi thử xem hắn biết đáp án vấn đề này không, tiểu nhị cũng cứng họng.
Hắn làm việc ở đây lâu như vậy rồi, nhưng lần đầu gặp thực khách hỏi vấn đề này.
Là do tốc độ lên món quá chậm nên rảnh rỗi sao?
“Giá món ăn ở đây không thấp, điểm cống hiến của ngươi đủ chứ?” Lục Dương không nghĩ nhiều về vấn đề Tịch Cốc Đan nữa, ngược lại có chút lo lắng về việc có khi nào không đủ tiền trả không.
Mạnh Cảnh Chu đã làm xong ba nhiệm vụ, kiếm được không ít điểm cống hiến.
Nhưng có khi lại trên danh nghĩa mời hắn với Đào Yêu Diệp đi ăn một bữa ra trò, sau đó ba người họ phải cùng nhau rửa bát để gán tiền ăn, chuyện này có vẻ giống như phong cách của Mạnh Cảnh Chu lắm.
“Dùng điểm cống hiến gì chứ, đương nhiên là phải dùng linh thạch.” Mạnh Cảnh Chu giở giọng người có tiền ra.
Đào Yêu Diệp hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Lục Dương, không hiểu sao hắn lại lo người Mạnh gia thiếu tiền: “Huynh chưa nghe kể về Mạnh gia à?”
Lục Dương khó hiểu: “Chẳng lẽ Mạnh gia của Mạnh Cảnh Chu rất nổi tiếng sao?”
Đại lục Trung Ương rộng lớn biết bao, tu sĩ có khám phá cả đời cũng không hết, trong đó có không ít gia tộc họ Mạnh, Lục Dương nào biết được Mạnh gia của Mạnh Cảnh Chu là nhà nào.
Hắn quen biết Mạnh Cảnh Chu đã lâu, nhưng chưa từng nghe Mạnh Cảnh Chu kể về chuyện gia tộc mình.
Trước đây Mạnh Cảnh Chu đến Vấn Đạo tông tham gia thi tuyển, không có lấy một vị trưởng bối đi cùng, Lục Dương còn tưởng vì gia tộc hắn sa sút, phải dựa vào đơn linh căn của Mạnh Cảnh Chu để chấn hưng gia tộc.
“Là gia tộc nổi tiếng nhất.”
Đồng tử Lục Dương hơi co lại, khá kinh ngạc, hắn đã biết Mạnh gia của Mạnh Cảnh Chu là nhà nào.
Có rất nhiều nhà họ Mạnh, nhưng nói đến nhà nổi tiếng nhất, thì chắc chắn là Mạnh gia ở Đế thành.
“Là Mạnh gia ở Đế thành đã cùng tổ tiên Hạ Đế thống nhất thiên hạ, lập ra vương triều Đại Hạ sao?!”
Đúng thật là Lục Dương bị làm cho chấn động, Mạnh gia ở Đế thành có địa vị rất lớn, mười vạn năm trước thiên hạ đại loạn, người ta thường nói ‘loạn lạc sinh anh hùng’, tổ tiên Mạnh gia và tổ tiên Hạ Đế đã cùng nhau nổi dậy, chinh chiến thiên hạ, tạo nên một truyền thuyết nổi tiếng.
Đến tận bây giờ, truyền thuyết đó vẫn còn lưu truyền qua lời của những tiên sinh kể chuyện và sân khấu hí kịch, không hề mất đi.
Mười vạn năm trước, vương triều bị loạn trong giặc ngoài, tan rã dần, bắt đầu trở thành thời kỳ loạn lạc, những con yêu thú man rợ và hải thú rời khỏi lãnh thổ của mình với hy vọng giành được một phần đại lục Trung Ương địa linh nhân kiệt.
Tổ tiên Mạnh gia nổi dậy từ vùng đất tổ phía Đông, đánh Đông dẹp Bắc, liên tiếp chinh chiến không biết bao nhiêu vạn vạn dặm, đánh gϊếŧ yêu thú man rợ trốn vào lại Yêu vực, hải thú trốn về lại biển Đông, khiến loạn thần tặc tử, giặc cỏ anh hùng đều phải cúi đầu xưng thần.
Tổ tiên Mạnh gia thống lĩnh quân đội chinh chiến ngàn năm, chinh phạt một nửa đại lục Trung Ương, trở thành một trong hai bá chủ của thiên hạ.
Vị bá chủ kia là tổ tiên Hạ Đế đã chinh phạt nửa đại lục còn lại.
Tổ tiên Hạ Đế cũng đánh đuổi yêu thú man rợ, chấm dứt loạn thế, thống trị nửa giang sơn, công trạng của hai bên khó phân cao thấp.
Lúc ấy người đời đều cho rằng hai vị bá chủ sẽ tự mình thống trị một nửa đại lục Trung Ương, hoặc sẽ phát động chiến tranh để dành lấy toàn bộ thiên hạ.
Vì thế các nhà binh pháp bắt đầu tiến hành dự đoán chiến tranh, tính xem nếu một bên ưu thế lớn, thì bên kia phải lấy yếu thắng mạnh như thế nào.
Điều khiến người đời không ngờ tới chính là, tổ tiên Mạnh gia và tổ tiên Hạ Đế đều cho rằng, đại lục đã loạn lạc một ngàn năm, trăm họ lầm than, máu chảy thành sông, thật sự là cảnh tượng địa ngục, nếu như đánh nữa, không biết sẽ còn phải hỗn loạn thêm bao nhiêu năm, đến lúc đó không biết sẽ còn bao nhiêu người phải chết nữa.
Bọn họ chiến đấu chỉ vì một thiên hạ thái bình, chứ không phải vì hoàng vị vương triều.
Thế là tổ tiên Mạnh gia và tổ tiên Hạ Đế đã từ bỏ quân đội, dùng thân phận tu sĩ để quyết chiến trên bầu trời đầy sao rộng lớn, trận chiến ấy khiến trời long đất lở, mặt trăng mặt trời mất đi ánh sáng, những vì sao lớn cũng phải rơi xuống, cuối cùng bản lĩnh của tổ tiên Hạ Đế cao hơn một bậc, nên đã trở thành người giành thắng lợi cuối cùng.
Tổ tiên Mạnh gia chấp nhận thua cược, chắp tay nhường vị.
Khi ấy tổ tiên Hạ Đế liền công khai tuyên bố, chỉ cần Đại Hạ còn tồn tại một ngày, Mạnh gia sẽ mãi mãi không diệt vong.
Sự thật cũng chính là như thế, kể từ khi Đại Hạ được lập nên, Mạnh gia định cư ở Đế thành, chưa từng bị chèn ép.