Dịch: Kha La Na
Quan hệ giữa Mạnh gia và hoàng thất rất mật thiết, thường có quan hệ thông gia với nhau.
Thế hệ thiên tài Mạnh gia nhiều vô kể, cứ mỗi khi người đời tưởng rằng Mạnh gia đã cạn kiệt tiềm lực, thế hệ con cháu không còn cách nào chèo chống gia tộc, thì sẽ lại có thiên tài xuất thế gánh vác Mạnh gia, Mạnh gia lại tiếp tục bất diệt như trong truyền thuyết.
Vì vậy có lời đồn rằng, Mạnh gia đã gắn kết vận mệnh gia tộc mình với vận mệnh vương triều Đại Hạ, ngày nào vương triều Đại Hạ còn chưa diệt, ngày đó Mạnh gia vẫn chưa vong.
“Nào có khoa trương như vậy.” Mạnh Cảnh Chu ha ha cười, khiêm tốn nói: “Không ngờ các ngươi lại đoán ra ta chính là thiên tài xuất thế của Mạnh gia.”
“... Không, bọn ta đâu có cho rằng ngươi là thiên tài.” Lời Lục Dương nói là thật, Mạnh Cảnh Chu không đứng đắn như vậy mà đi gánh vác Mạnh gia, thì Mạnh gia bất diệt trong truyền thuyết sẽ phải chấm dứt ở kiếp này mất.
Nhắc đến thiên tài, Lục Dương hắn vẫn hợp với cái danh hiệu này hơn, vị thiên tài tương lai sẽ gánh vác Vấn Đạo tông.
Hai người thay nhau tâng bốc bản thân, chê bai đối phương, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có Đào Yêu Diệp tiên thể vũ hóa, tư chất thiên tài hơn cả linh căn đơn thân và kiếm linh căn.
Cũng may hai người họ không có dây dưa ở cái vấn đề này quá lâu, bỗng nhiên có một luồng hơi thở hoang dã mang khí thế dồn dập tỏa ra từ lầu dưới, làm chấn động toàn bộ lầu Bách Hương.
Nếu không phải nhờ lầu Bách Hương kiên cố, thì chỉ một hơi thở này thôi cũng đã có thể đánh sập cả khu nhà!
Đám ba người Lục Dương như thể bị búa táng vào đầu, đầu óc trống rỗng, lục phủ ngũ tạng như bị một bàn tay bóp chặt, nén lại thành cục, khó chịu vô cùng.
Tu vi những người bên cạnh cao hơn ba người Lục Dương, là Kim Đan kỳ, tình trạng khá hơn bọn họ một chút, nhưng cũng không hơn nhiều lắm.
“Việc này là… có người đột phá đến Nguyên Anh kỳ sao?!” Có vị sư tỷ Nguyên Anh kỳ không bị ảnh hưởng gì, khẽ ngạc nhiên thốt lên. Nhìn kỹ lại thì hơi thở này có vài phần ý chí Mãng Hoang.
Đồ ăn ở lầu Bách Hương không đơn giản chỉ là mỹ vị, một món ăn giúp tăng tu vi hoặc giúp công pháp vận chuyển thêm vài vòng là bình thường, nếu có thể kết hợp một cách hợp lý, khiến các món ăn bổ trợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hiệu lực lẫn nhau, thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
“Đã sớm nghe nói ăn một bữa ở lầu Bách Hương có thể giúp công phu đột phá cả cảnh giới lớn, ta còn tưởng đó chỉ là tin đồn nhảm, hôm nay mới thấy sự thật đúng như vậy!”
“Có điều không biết vị sư đệ sư muội nào may mắn tới vậy, có thể đột phá ngay ở đây.”
Bình thường khi đột phá, ai cũng phải bế quan hộ pháp, cần một nơi an tĩnh. Lầu Bách Hương này thì lại ồn ào huyên náo, suy nghĩ hỗn loạn, không thích hợp để đột phá.
Đột phá được trong hoàn cảnh này, có thể nói đồ ăn của lầu Bách Hương hỗ trợ rất nhiều đối với việc tăng tu vi!
Tiểu nhị nhẹ nhàng ép xuống, uy áp của Nguyên Anh kỳ gây ra liền biến mất, mọi người thở hổn hển, rồi kinh ngạc nhìn tiểu nhị.
Bọn họ chỉ thấy được tiểu nhị là Kim Đan kỳ, nhưng ra tay nhẹ nhàng như vậy hẳn là đã vượt qua Kim Đan kỳ.
Cảnh giới hiện giờ của tiểu nhị chỉ là ngụy trang mà thôi.
Có người thì thầm với bạn bè của mình: “Ta từng nghe trưởng lão kể, một ngàn năm trước lúc lầu Bách Hương vừa mới mở thì hắn đã là tiểu nhị ở đây, một ngàn năm trôi qua, hắn vẫn là tiểu nhị, tướng mạo không hề thay đổi.”
Dung mạo người tu tiên không thay đổi là chuyện bình thường, nhưng một ngàn năm mà vẫn chưa từng thay đổi thì lại cực kỳ ít.
Tiểu nhị như thể không nghe thấy lời thì thầm đó, vẻ mặt áy náy nói: “Thật xin lỗi, chắc là có vị thực khách nào đó quá hưng phấn trong lúc đột phá, quên không kiềm khí thế lại, mong các vị bỏ qua cho.”
Có vị sư huynh vừa mới vào Kim Đan kỳ nhớ lại khí tức đột phá vừa rồi, mắt sáng lên: “Cổ hơi thở đó lộ ra một ít sự cuồng dã, hệt như Long tộc thượng cổ tái hiện, chắc chắn là một vị sư huynh thể tu đã đột phá, chúng ta mau cảm ngộ cổ hơi thở này, không chừng lại giúp ích nhiều cho việc nâng cao thể phách* của chúng ta.”
“Chí lý chí lý, cơ hội trời cho lần này là dành cho chúng ta, phải mau nắm bắt lấy.” Đám bạn hùa theo, bắt đầu cùng nhau thiền định.
Năm người ngước mặt lên trời, hơi lơ lửng trên không, nhắm mắt lại không nói gì, không khí tươi mát từ bốn phía ùa tới, hết sức sảng khoái.
Dù không phải thể tu, nhưng tu sĩ vẫn rất coi trọng thể phách, pháp lực đủ nhưng cơ thể không theo kịp, rất dễ bị người khác đánh lén, một chiêu mất mạng, hoặc nếu đối phương giỏi về cận chiến, há chẳng phải mình tới gần liền chết, ngay cả cơ hội cù nhây bỏ chạy cũng không có.
Đấy là lý do vì sao Vấn Đạo tông rất chú trọng tố chất thân thể của đệ tử...
Long tộc thượng cổ dùng đại thần thông Hô Phong Hoán Vũ và cơ thể vô địch để thành danh trong giới yêu thú, đứng đầu trong các đại tộc đỉnh cấp, hoành hành Yêu vực, nếu có thể cảm ngộ một ít Long khí thượng cổ, sẽ có rất có lợi đối với thể xác, nếu nhân cơ hội này mà ngộ ra được một chiêu hay nửa thức thần thông Long tộc để sử dụng cho mình nữa, thì càng là cơ duyên lớn có cầu cũng không được!
Quanh bàn đồ ăn nóng hôi hổi còn nguyên si, có năm vị tu sĩ Kim Đan kỳ đang cùng nhau ngồi thiền, cảnh tượng này cũng thật hiếm thấy.
Sự nhạy bén đối với cơ duyên như này khiến Lục Dương hết sức bội phục.
“Chúng ta có nên nhân cơ hội này cảm ngộ một phen không?” Đào Yêu Diệp đề nghị.
Lục Dương kinh ngạc: “Muội có thể cảm nhận được Long khí thượng cổ mà mấy vị sư huynh kia nói ư?”
“Thử một chút cũng không sao.”
Trong lúc ba người Lục Dương đang lưỡng lự xem có nên nhập định thử để coi có cảm ngộ ra hơi thở cuồng dã của Long tộc thượng cổ hay không, thì chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân chạy lên bịch bịch vội vàng.
Một con lợn rừng mặt mũi hung tợn, cặp mắt chứa đầy sự hoảng sợ và giận dữ, mang lại cho mọi người cảm giác nguy hiểm.
Con yêu tộc này rất hung tàn và đáng sợ, cảnh giới lại hơn hẳn đại đa số những người ở đây!
Hơn nữa, hơi thở con lợn rừng không được ổn định, giống như vừa mới đột phá vậy!
Tiểu nhị cau mày, trong tay dâng lên một vòng xoáy nhỏ, trong lúc hắn đang lưỡng lự xem mình có cần ra tay hay không thì ánh dao chợt lóe lên, đường dao lạnh lùng lão luyện mang trên mình hơi thở mãnh liệt, một dao bổ xuống, con lợn rừng liền đầu thân hai nơi, chiếc đầu lăn lông lốc đi rất xa, thẳng đến dưới chân Lục Dương.
Đầu lợn trợn trừng nhìn Lục Dương, chết không nhắm mắt.
Cảnh tượng vốn nên nhuốm máu lại không có một giọt máu nào chảy ra cả, dao khí nóng hực đến vô cùng đã nướng chín vết cắt trong nháy mắt, mùi thịt nướng thơm phức xộc vào mũi.
Lúc này chủ nhân của ánh dao mới xuất hiện, là một vị đầu bếp bình thường có thể thấy được ở bất cứ đâu, đầu đội một chiếc mũ chóp cao, mang một chiếc tạp dề làm việc được chế tạo đặc biệt, tay cầm dao mổ lợn, mặt mũi đầy dữ tợn, cười rộ lên cứ như thể một gã thổ phỉ muốn gϊếŧ con tin.
“Xin lỗi, xin lỗi, để mọi người phải hoảng sợ rồi, ta đang định làm thịt con lợn rừng Long Duệ này, nhưng có lẽ là do sát khí của ta quá mạnh làm con súc sinh này xuất hiện nguy cơ sinh tử, nó đã mượn cơ duyên sinh tử đó mà kích hoạt một ít dòng máu Long tộc thượng cổ, đột phá đến Nguyên Anh kỳ.”
“Đây là sơ xuất của bổn quán, sẽ không có lần sau, mong các vị lượng thứ!”
Vị đầu bếp cầm dao mổ lợn, mặt cười dữ tợn, giọng nói lại khá chân thành, khiến mọi người có không muốn thì cũng phải bỏ qua.
Vị đầu bếp nhặt cái đầu lợn từ dưới chân Lục Dương lên, ông ta quay người đi, lúc này áp lực mới biến mất.
Năm vị sư huynh Kim Đan kỳ có chút xấu hổ, tiếp tục cảm ngộ tu luyện thì không được, mà không cảm ngộ tu luyện nữa cũng không được.
Một người trong số đó đập bàn: “Mẹ kiếp, cho một nồi Sát Trư Thái* đi, dùng cái con lợn vừa nãy mà làm!”
Giá thịt lợn Nguyên Anh kỳ cao không tưởng, chưa kể con lợn rừng mang huyết mạch Long tộc thượng cổ ban nãy, bọn họ mà ăn xong nồi Sát Trư Thái đó thì lúc tỉnh ra cũng phải tự tát vài cái vào mặt.
Mà cho dù có phải tát vào mặt vài cái cũng phải ăn, hôm nay bọn họ bất chấp tất cả, không ăn được con lợn rừng Nguyên Anh kỳ kia đạo tâm sẽ bất ổn, ngụm ác khí ban nãy có thể làm bọn họ nội thương.
Tiểu nhị vắt khăn lên vai, gương mặt tươi cười, lớn tiếng hô: “Được thôi, năm vị khách quan gọi thêm một nồi Sát Trư Thái!”
…
*Thể phách: thể xác và hồn phách
*Sát Trư Thái: là món ăn ở vùng nông thôn Đông Bắc Trung Quốc, xuất phát từ tập tục mổ lợn, bao gồm nhiều bộ phận của lợn như xương, đầu, móng, ba rọi, dồi huyết…