Ai Bảo Hắn Tu Tiên!

Chương 25: Danh sách trao đổi kỳ lạ

Dịch: Kha La Na

Điểm cống hiến là một loại tiền tệ lưu thông nội bộ ở Vấn Đạo tông, tất cả những việc mua sắm thương phẩm, ăn cơm ở nhà ăn, tiến hành giao dịch với các đồng môn đều sử dụng điểm cống hiến.

Ngoài ra, tặng phẩm cung ứng đặc biệt trong sảnh Nhiệm Vụ cũng cần điểm cống hiến.

Ví dụ như “Trải nghiệm một ngày làm tông chủ Vấn Đạo tông” rất nổi tiếng nhưng không người nào mua nổi, tên sao nghĩa vậy, đổi lấy tặng phẩm này thì có thể làm tông chủ một ngày, mở hội nghị trưởng lão, xử lý sự vụ tông môn, được người khác gọi mình là tông chủ, oai phong lẫm liệt, hưởng thụ đặc quyền của người lãnh đạo cao nhất Ngũ đại tiên môn…

Lợi ích rất nhiều, nhưng đáng tiếc là yêu cầu điểm cống hiến quá cao, nên vẫn chưa có ai đổi được.

Nghe nói có mấy vị sư huynh muốn hùn vốn lại để thỏa mãn đam mê một phen, thế nhưng lúc đang thảo luận về vấn đề “Để ai làm tông chủ” thì lại xảy ra tranh chấp, không ai chịu ai cả, nên lao vô ẩu đả, cuối cùng đều bị khiêng hết lên núi Đan Đỉnh trị thương, để quần chúng kéo nhau tới vây xem.

Hiện giờ mấy vị sư huynh kia vẫn đang làm nhiệm vụ dài hạn ở bên ngoài, đã rất lâu rồi không trở về Vấn Đạo tông nữa.

Ví dụ như “Linh Dịch Dược Vương”, phần giới thiệu nói Linh Dịch Dược Vương là dung dịch quý báu do những vị cấp cao Vấn Đạo tông đặc biệt luyện chế ra, không nhà nào có, có thể dùng để uống hoặc bôi ngoài da, tăng cường thể chất, củng cố tinh thần, tuy điểm cống hiến cần để đổi không hề rẻ, nhưng lượt trao đổi vẫn đứng hàng đầu, rất được các sư huynh sư tỷ ưa chuộng.

Lúc chiến đấu uống một ngụm, đảm bảo hồi đầy tinh lực và pháp lực, miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại, những người dùng qua rồi ai cũng khen tốt cả.

Ví dụ như chỉ cần một điểm cống hiến thôi liền đổi được “Bảo hiểm tai nạn thuyền bay”.

“Chờ chút, sao lại có bảo hiểm tai nạn thuyền bay vậy?” Lục Dương cảm thấy những từ này không mấy tốt đẹp cho lắm.

Vị sư huynh phát nhiệm vụ nói rất hiển nhiên: “Rất bình thường mà, phương tiện giao thông sao đảm bảo an toàn trăm phần trăm được, dù thuyền bay có do thương hội Lạc Địa Kim Tiền vận hành đi chăng nữa, cũng có thể xảy ra trường hợp ngoài ý muốn, ví dụ như đâm vào vị đại năng nào đó, hay linh kiện của thuyền bay bị hỏng không hạ cánh được, hoặc thuyền trưởng đình công đòi tăng lương… Tất cả đều là những trường hợp ngoài ý muốn rất thường thấy, cũng may là chưa có thiệt hại gì về người, không có gì phải lạ cả.”

“Về sau Hội trưởng thương hội Lạc Địa Kim Tiền nhận thấy thuyền bay rất hay xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, cho rằng việc này thật nguy hiểm, nên đã đề xuất hành khách chi ra một phần tiền nhỏ bỏ vào quỹ, lúc nào thuyền bay xảy ra sự cố thì thương hội sẽ trích một khoản tiền lớn từ quỹ ra để bồi thường cho hành khách.”

“Điều này có nghĩa là nếu thuyền bay không xảy ra sự cố, thì hành khách cũng chỉ phải bỏ ra một số tiền nhỏ không đáng kể, còn nếu thuyền bay xảy ra chuyện, làm chậm trễ công việc của hành khách, thì họ có thể nhận được bồi thường.”

“Hội trưởng thương hội đã đặt tên cho hình thức này là ‘bảo hiểm rủi ro’, gọi tắt là ‘bảo hiểm’, ông ấy cũng đang mở rộng hình thức này cho các lĩnh vực kinh doanh khác của mình.”

“Có điều ngươi cũng đừng lo lắng quá, Vấn Đạo tông chúng ta sẽ không làm các đệ tử chạnh lòng, luôn luôn hào phóng ở phương diện bảo hiểm, lúc vừa gia nhập là tông môn đã mua đủ loại bảo hiểm cho các ngươi rồi, bao gồm cả bảo hiểm tai nạn thuyền bay, còn Bảo hiểm tai nạn thuyền bay được bán trên phần tặng vật chỉ là để tăng số tiền bồi thường.”

Vị sư huynh mang vẻ mặt “Chúng ta là tông môn chính đạo, không giống với tông môn ma đạo sáng sinh chiều chết, nên bảo hiểm nào cần thiết cũng sẽ mua”, khá là đáng tin.

“Giới tu tiên chúng ta phát triển thật thần tốc, ngay cả mấy thứ như bảo hiểm cũng có.”

Khóe miệng Lục Dương giật giật, trong ký ức của hắn, ở kiếp trước bảo hiểm là sản phẩm ra đời từ vận tải đường thủy, không ngờ ở giới tu tiên này, lại bắt nguồn từ vận tải thuyền bay.

Hắn cảm thấy mấy thứ này rất xúi quẩy, không bằng mua cái khác.

Sống ở giới tu tiên phải mê tín một chút.

Vị sư huynh như thể nghe thấy được tiếng lòng của Lục Dương, nói tiếp: “Nhưng mà vị đại năng nghiên cứu nhân quả đã nói rằng, mua bảo hiểm có thể sẽ thiết lập nên mối quan hệ nhân quả với rủi ro, dẫn đến việc gia tăng khả năng xảy ra rủi ro.”

“Thương hội vẫn khăng khăng phủ nhận khả năng này, hai bên tranh chấp rất lâu, nhưng vẫn chưa đưa ra được kết luận chính thức.”

“Đề tài này rất mang tính nghiên cứu ở giới tu tiên, nếu nghiên cứu đưa ra kết luận là có quan hệ nhân quả, vị đại năng kia sẽ xem trọng ngươi, còn nếu nghiên cứu đưa ra kết luận không có quan hệ nhân quả, thương hội Lạc Địa Kim Tiền sẽ ưu ái ngươi, đường nào cũng sẽ không lỗ.”

Lục Dương thầm nói “Nếu ta nghiên cứu ra quan hệ nhân quả, e rằng thương hội làm thịt ta luôn.”

“Một điểm cống hiến có thể đổi một trăm linh thạch hạ phẩm, một trăm hai mươi linh thạch hạ phẩm đổi được một điểm cống hiến.”

“Phi kiếm Ẩm Huyết, hai ngàn điểm cống hiến, ngâm trong máu càng lâu thì uy lực càng lớn, xem miêu tả thì không giống với vũ khí chính đạo lắm?”

Vị sư huynh ở bên cạnh giải thích: “Không cần phải ngâm máu người, ngâm máu lợn, bò, vịt đều được cả, nghe nói hai ngày trước trong tông môn ông chủ tiệm lẩu Tứ Xuyên đã phải lên mấy ngọn núi lớn để khiếu nại, hỏi xem tên khốn nào đã ngâm phi kiếm Ẩm Huyết vào huyết vịt của họ?”

“Sau một hồi điều tra, đã tìm thấy được hung thủ, hình phạt của ông chủ tiệm lẩu là bắt hắn uống cạn một nồi canh dầu ớt, cảnh tượng đó thật sự là, chậc, ta đoán cả đời hắn sau này sẽ không dám ăn lẩu nữa.” Vị sư huynh chậc lưỡi mấy tiếng, nét mặt hơi khó hiểu, không biết lúc đó đã nhìn thấy gì.

Lục Dương tiếp tục xem: “Một lọ Tịch Cốc Đan vị bất kỳ, một điểm cống hiến.”

“Bí quyết nướng thịt gia truyền, một trăm điểm cống hiến.”

“Trận pháp giúp bảo kiếm lơ lửng, hai mươi lăm điểm cống hiến, khắc trận pháp này lên vũ khí sẽ giúp nó trôi nổi phía sau lưng, không hạn chế với vỏ kiếm, có thể sử dụng bất cứ lúc nào, nếu bổ sung thêm trận pháp bảo hộ nữa, thì có thể bảo vệ kiếm khỏi nắng mưa gió bụi.”

Lục Dương cân nhắc, cảm thấy trận pháp này rất thực dụng, nên đã vui vẻ mua nó.

Đây là một bộ trận pháp dạng bán ẩn ngưng kết trong không trung, khắc lên trên kiếm cổ, sẽ giống như nước bay hơi trong không khí, thanh bảo kiếm thì lặng lẽ lơ lửng phía sau lưng Lục Dương, trông bảnh trai cực kỳ.

Lục Dương xoay người lại, thanh kiếm cổ cũng di chuyển theo không chút chậm trễ.

“Thứ tốt.”

"Lực Đan Thập Ngưu? Một trăm điểm cống hiến, một ngàn điểm cống hiến, một vạn điểm cống hiến? Sản phẩm kinh điển do đại sư luyện đan Ngô Minh làm ra, sau khi sử dụng có thể đạt được sức mạnh của mười con trâu, càn quét được ngàn quân, Trúc Cơ kỳ dùng xong có thể đạt tới Nguyên Anh kỳ."

Lục Dương hoài nghi rằng nếu nó không phải là của vị sư huynh Ngô Minh chế nửa đan nửa độc kia, thì giá cả chắc sẽ cao hơn nữa.

Nhưng mà xem miêu tả thì thứ đan dược này vẫn là đồ tốt, lúc chiến đấu mang lại hiệu quả thần kỳ, có thể đổi thử một viên để thử.

"Sư muội Đào Yêu Diệp à, thật ngại quá, muội có dùng điểm cống hiến đổi gì không, ta muốn mượn năm điểm cống hiến, lần sau hoàn thành nhiệm vụ sẽ trả lại muội ngay."

Điểm cống hiến có thể chuyển nhượng cho nhau.

Đồ mà Đào Yêu Diệp muốn đổi cần rất nhiều điểm cống hiến, thêm bớt năm điểm cống hiến cũng không khác gì nhau.

"Được thôi."

Lục Dương thuận lợi đổi ngay một viên Lực Đan Thập Ngưu,

Vị sư huynh phát nhiệm vụ đưa cho Lục Dương một lọ sứ nhỏ, trong lọ chứa một viên đan dược màu vàng kim, hơi phản chiếu ánh sáng dưới ánh mặt trời, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường.

"Trước đó đã nói là phải chúc mừng ngươi lên Trúc Cơ thật ngon nghẻ mà, ta đã đặt bàn ở lầu Bách Hương rồi, đi, ăn cơm nào, đảm bảo đều là món ngươi thích ăn." Mạnh Cảnh Chu cười lớn ha ha, còn nhiệt tình mời cả Đào Yêu Diệp.

"Đào sư muội, muội có muốn đi chung không?"

Mạnh Cảnh Chu là người thứ hai gia nhập tông, nên là sư huynh của Đào Yêu Diệp.

Đào Yêu Diệp cảm thấy tuy Lục Dương sợ độ cao, miệng thì đầy lời giả dối, lại còn hạ độc vào phòng nàng mà không nói trước cho nàng biết, nhưng dù sao thì cũng đã cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ nên vẫn có thể coi là bạn bè.

"Đi thôi."