Ai Bảo Hắn Tu Tiên!

Chương 24: Sự việc khủng khiếp

Dịch: Kha La Na

Thượng Chủng Điền nhỏ giọng kể: “Ta rón ra rón rén, đi trong đường hầm khô hanh, âm u lạnh lẽo, hai bên đường là những viên ngọc Dạ Minh to bằng nắm tay không biết đã phát sáng được bao nhiêu năm rồi, ánh sáng lam yếu ớt phát ra chỉ đủ để thấy được bóng hình, ngay cả ngũ quan cũng không nhìn rõ, ta cứ cảm giác thấy có người đang nhìn ta, nhìn đến mức lông tơ dựng đứng cả lên, nhưng quay đầu lại chẳng phát hiện ra gì, nên chỉ cho rằng đó là ảo giác.”

“Ta nương theo ánh sáng băng qua con đường gập ghềnh, tới được phần mộ chủ ở trung tâm.”

“Kích thước phần mộ chủ khiến người ta phải trợn mắt há mồm, ta thoáng quên mất nơi đây chính là phần mộ tối tăm đáng sợ.”

Thượng Chủng Điền nhắm mắt, ngừng lại một chút, giống như đang hồi tưởng lại từng chi tiết của cảnh tưởng đã nhìn thấy lúc đó, sau khi nhớ lại mới chậm rãi mở lời: “Ta chưa từng thấy qua phần mộ nào có quy mô lớn đến như thế, đỉnh động cao như vòm trời, bên dưới vòm trời đó, những bức tượng chiến binh tay cầm giáo đồng sắt bén trung thành bảo vệ chủ nhân của mình, vật bồi táng rực rỡ đủ loại được bày theo trận bát quái, trùng với trật tự cương thường* của thiên đạo.”

"Xác cổ đã chết mấy trăm năm, nhưng dao động đáng sợ phát ra từ quan tài vẫn làm tim ta đập thình thịch, như thể vị lão quái Nguyên Anh kia chưa chết, mà chỉ là đang ngủ say và có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.”

“Cơ mà cứ do dự mãi không phải tính cách của ta, ta nhanh chóng đưa ra quyết định, gom lấy một nửa số vật bồi táng, đang lúc ta muốn rời khỏi thì cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân vang vọng bên trong phần mộ vắng vẻ khiến người khác vô cùng sợ hãi.”

“Tiếp theo đó, ta gặp phải một tình huống khủng khϊếp mà từ khi vô nghề đến nay chưa từng gặp phải bao giờ.”

Kể đến khúc này, Lục Dương và Đào Yêu Diệp không kiềm được mà nghiêng người về phía trước, muốn nghe đoạn kế tiếp.

Thượng Chủng Điền lộ ra vẻ mặt cực kỳ đau đớn, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Ta gặp phải con cháu của vị Nguyên Anh kỳ kia đến đó để cúng bái lão tổ tiên.”

“Cái gì?” Lục Dương và Đào Yêu Diệp nghe rõ ràng, nhưng đều chưa phản ứng kịp.

“Những người đó mang theo đồ tế lễ và pháp bảo đến cúng bái lão tổ tiên, để cầu nguyện cho gia tộc trường tồn, thiên tài lớp lớp, thi đạt công danh. Trên đường đi cúng bái, họ bắt gặp ta đang trộm mộ, thế là xông cả lên bắt lấy ta, lúc đó thật đáng sợ, giờ nghĩ lại thôi trán ta đã toát mồ hôi lạnh rồi.”

“... Ta cảm thấy phản ứng của họ rất bình thường.” Lục Dương ăn ngay nói thật, họ không chém chết ông ngay tại chỗ đã rất là khoan dung rồi.

“Đây là sự việc khủng khϊếp mà ông đã nói sao?” Đào Yêu Diệp hỏi.

Thượng Chủng Điền gãi gãi đầu, không hiểu phản ứng của hai người họ lắm: “Đúng vậy, đang trộm mộ thì gặp phải con cháu chủ mộ, còn có chuyện gì kinh khủng hơn chuyện này sao?”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó ta bị đánh cho nhừ tử, khiến cảnh giới rơi từ đỉnh phong Luyện Khí xuống còn Luyện Khí Trung kỳ, quan phủ bắt ta trả lại những đồ đã lấy trước đó, rồi nhốt vào ngục mười năm, sau khi ra ngục ta quyết định rửa tay gác kiếm, làm lại cuộc đời, không dính dáng đến những chuyện thị phi đó nữa.”

“Ông hãy nói thật đi.”

“Ta không còn mặt mũi nhìn đồng nghiệp nữa.”

“...”

Thượng Chủng Điền thành thực đến độ khiến hai người không biết nên nói gì cho tốt nữa.

Sau khi Thượng Chủng Điền đích thân an táng thi thể không còn da của quản gia Chương xong, lại mời Lục Dương và Đào Yêu Diệp ở lại thêm một đêm nữa rồi hẳn đi, nhưng lại bị Đào Yêu Diệp từ chối.

Nếu không phải vì để dụ cho quỷ Họa Bì ra tay, Đào Yêu Diệp cũng sẽ không lựa chọn nghỉ lại, việc đi đường vào ban đêm cũng chẳng khó khăn gì đối với hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Trước khi đi, Lục Dương tìm gặp Thượng Duyên lần nữa, xoa xoa đầu con vẹt.

Nếu như xã Thái Bình không nhận lầm con vẹt này là yêu thú, thì họ cũng không có cơ hội đến Thượng gia để xử lý quỷ Họa Bì.

“Con vẹt này không tồi, nói không chừng thật sự là yêu thú, chăm sóc nó cho tốt nhé.”

Thương Duyên kinh ngạc, vội hỏi lý do.

“Giai đoạn đầu của yêu thú rất mơ hồ, không dễ phân biệt với dã thú, ta cũng không phân biệt được.”

“Có điều việc Tiểu Lục trốn khỏi Thượng gia, nhưng không bay đi mất, mà cứ liên tục bay quanh xã Thái Bình, nó cũng biết nhà cô nương có nguy hiểm nên không lại gần, có thể là trùng hợp, nhưng cũng có thể là dấu hiệu mở ra linh trí, khó nói chính xác được.”

Lục Dương cười cười, rồi không nói thêm gì nữa.

Thượng Chủng Điền cảm thấy ông tiếp đãi chưa được chu toàn, hai người họ đã cứu lấy mười hai mạng người Thượng gia, nhưng việc ông có thể làm chỉ là kể mỗi chuyện về hưu của mình.

“Đây là những tâm đắc trộm mộ ta đã viết, nếu hai vị không chê thì hãy nhận lấy đi, nói không chừng lúc nào đó lại cần đến.” Thượng Chủng Điền lấy một cuốn sách bìa màu xanh lam từ trong ngực ra, đưa cho hai người.

Lục Dương khách khí nhận lấy, tiếp đó hai người vẫy tay chào tạm biệt.

Trên đường trở về, Lục Dương hỏi: “Quyển tâm đắc trộm mộ này muội có cần không?”

Đào Yêu Diệp lắc đầu, nàng không có trộm mộ, cần thứ này để làm gì chứ.

Lục Dương cũng cảm thấy không có chỗ nào để dùng cả, nhưng vẫn cất vào.

“Lúc huynh thả độc vào phòng ta sao không nói trước cho ta biết?” Đào Yêu Diệp cứ vướng mắc mãi việc này trong lòng.

May nàng là tiên thể vũ hóa có kháng tính cực cao đối với vạn loại độc, bằng không chẳng phải nàng cũng sẽ bị phù chân như quản gia Chương hay sao?

Một thiếu nữ xinh đẹp như nàng sao có thể bị phù chân được chứ?

Lục Dương nhún vai, đương nhiên là hắn biết độc vô hại với Đào Yêu Diệp nên mới thả: “Ta đã nói cho muội biết rồi mà.”

“Lúc nào chứ?”

“Lúc ăn cơm có ra hiệu bằng mắt mà.”

“Chứ không phải huynh không với tới đồ ăn, nên bảo ta chuyền đĩa cho huynh à?”

“Ta không phải người nông cạn như vậy.”

Hai người thành công trở về Vấn Đạo tông, cùng lúc đó, Mạnh Cảnh Chu cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ, đang đứng kể khổ với vị sư huynh phát nhiệm vụ.

“Sư đệ Mạnh Cảnh Chu à, nhiệm vụ này của ngươi đã rất dễ rồi, sao vẫn để hồ yêu khiếu nại vậy, nàng ta nói thái độ của ngươi có vấn đề, không chịu phối hợp với nàng.” Vị sư huynh hơi khó hiểu, chỉ đưa một bản công pháp song tu thôi, sao lại có vấn đề về thái độ chứ?”

“Sư huynh à, các huynh phải kiểm tra con hồ yêu đó đi, chắc chắn là có vấn đề, huynh nói xem ta chỉ qua đưa thuật song tu thôi, thế mà nàng ta cứ yêu cầu nghiệm chứng, bắt ta phải tu luyện thuật song tu cùng, để xem là thật hay giả.”

Mạnh Cảnh Chu tức giận nói: “Nếu không phải ta không thể phá cái thân thuần dương này, thì ta đã tu luyện cùng nàng ta rồi.”

Cũng chẳng biết hắn đang giận dữ vì mình là thân thể thuần dương, nên mất đi cơ hội trời cho, hay là giận dữ vì con hồ yêu kia coi thường lòng cầu đạo của hắn.

Lục Dương thấy sư huynh phát nhiệm vụ mang vẻ mặt bất đắc dĩ, liền tiến tới giải vây: “Sư huynh, hai người bọn ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ giải quyết yêu thú rồi.”

Lục Dương kể tường tận việc người dân ở xã Thái Bình vì sao lại tưởng con vẹt là yêu thú biết nói tiếng người, hắn và Đào Yêu Diệp đã phát hiện ra điểm sơ hở như thế nào, dẫn dụ quỷ Họa Bì xuất hiện và giải quyết nó ra sao.

Kể xong, Lục Dương giao tro của quỷ Họa Bì cho sư huynh.

“Lần đầu làm nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc như vậy, ngươi rất giỏi đấy.” Vị sư huynh nhìn Lục Dương bằng cặp mắt khác, lúc hắn phát nhiệm vụ này còn tưởng nó rất đơn giản, không ngờ còn ẩn chứa bí mật khác phía sau.

Nghe kể Lục Dương hạ độc đúng bệnh, lúc chiến đấu thì giải quyết một cách nhanh chóng, càng khiến hắn thầm khen ngợi. Nếu không trúng độc, muốn chế ngự được quỷ Họa Bì phải tốn rất nhiều công sức, không chừng còn có thể để nó trốn thoát.

Điều quan trọng nhất là, vị sư đệ này thế mà lại mang theo độc phù chân bên người, vị sư huynh thầm nghĩ đến đây liền lặng lẽ ngồi xích ra xa một chút.

“Hai người các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, điểm cống hiến trước đây của ngươi được tăng lên bốn lần, nhận được một trăm hai mươi điểm cống hiến, sư muội Đào Yêu Diệp đóng vai trò hỗ trợ cho nhiệm vụ lần này, nhận được chín mươi điểm cống hiến.

Đào Yêu Diệp không có ý kiến gì, nhiệm vụ lần này Lục Dương đóng vai trò quan trọng, nàng chỉ là mồi nhử mà thôi.



*Cương thường: viết tắt của tam cương (vua tôi, cha con, vợ chồng) ngũ thường (nhân, nghĩa, lễ, trí, tín) trong quan niệm Nho giáo.