Ai Bảo Hắn Tu Tiên!

Chương 23: Chuyện cũ của gia chủ Thượng gia

Dịch: Kha La Na

“Sao huynh có thể nhìn ra hắn ta là quỷ Họa Bì vậy?” Đào Yêu Diệp hỏi lại vấn đề mà đến tận khi chết quản gia Chương vẫn chưa biết được đáp án.

Lục Dương thu dọn vết tích chiến đấu còn sót lại, dùng chổi gom tro của quỷ Họa Bì lại thành một đυ.n nhỏ, Đào Yêu Diệp cũng tự giác cầm ky hốt rác ra lùa vào.

“Rất đơn giản, cứ nhớ lại lời con vẹt nói. ‘Ngươi là ai, quản gia Chương đang ở đâu?’.”

“Sau khi chúng ta gặp Thượng Duyên, cô nương ấy cố ý xua đuổi chúng ta, để chúng ta tránh xa Thượng gia.”

“Điều đó chỉ rõ quản gia Chương hiện giờ đã không phải là người đại tiểu thư Thượng gia quen, hơn nữa lại còn cực kỳ nguy hiểm.”

“Việc thân phận của quản gia Chương bị thay đổi có ba khả năng.”

“Một là quản gia Chương đã bị đoạt xác. Nhưng yêu quái đoạt xác sao ở lại Thượng gia lâu như vậy, nếu là ta, sau khi đoạt xác thì chuyện đầu tiên phải làm là rời khỏi xã Thái Bình, tìm đến một nơi non nước trù phú tu hành tiếp. Hơn nữa thiên phú của quản gia Chương cũng chỉ xoàng xĩnh, nên đoạt xác gia chủ Thượng gia thì tốt hơn nhiều.” Lục Dương lấy lòng mình để suy ra lòng người, đổi vị trí để suy nghĩ.

“Hai là có người dịch dung thành quản gia Chương. Nhưng điều này cũng không đúng lắm, Thượng gia cũng không có thứ gì đáng giá, giả làm quản gia để làm gì, chẳng lẽ hắn ta đam mê hầu hạ người khác sao? Cho dù Thượng gia có thứ gì giá trị đi chăng nữa, cướp luôn có phải là được rồi không? Lấy tu vi Trúc Cơ Hậu kỳ của hắn, thì dù có bò đi ở xã Thái Bình cũng chẳng ai quản được.”

“Còn khả năng thứ ba chính là quỷ Họa Bì, quỷ Họa Bì thích nhất việc sưu tầm da người, ngụy trang thành bộ dạng con người, theo thói quen ngụy trang, cũng trà trộn vào sống chung với con người.”

Quỷ Họa Bì lúc còn sống là người, sau khi chết là quỷ, là một loại quỷ tu. Đa số các loại quỷ tu đều có một chướng ngại tâm lý nào đó.

Ví dụ như quỷ Họa Bì, kiêng kị nhất là bị người ta vạch trần thân phận, bọn họ cố gắng để bản thân tin mình là con người, sẽ nói năng, làm những chuyện giống như con người, làm cho đến khi chán chê rồi, mới đổi sang một tấm da khác, bắt đầu một thân phận mới, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Lục Dương phân tích hợp lý lại có cơ sở, khiến Đào Yêu Diệp nghiêng đầu, nhìn ngưỡng mộ không thôi, hoàn toàn không nhìn ra bóng dáng vị Lục sư huynh run lẩy bẩy trên thuyền bay nữa.

Kiến thức mà Lục Dương nắm được nàng cũng biết, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không suy nghĩ được nhiều như Lục Dương, đây là sự chênh lệch về độ nhạy cảm trong tư duy.

“Phải giữ đống tro này cho kỹ, đây là bằng chứng hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta đấy.” Lục Dương lấy ra hai cái lọ màu trắng cao bằng bàn tay, đổ tro của quỷ Họa Bì vào.

Chuyện Quỷ Họa Bì là phần mở rộng, nhưng cũng tính là một phần của nhiệm vụ, phần thưởng chém chết quỷ Họa Bì chắc chắn phải nhiều hơn so với con vẹt rồi.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chạy dồn dập, tiếng bước chạy dừng ở trước cửa, giống như có vài người đang ngủ thì bừng tỉnh dậy, chạy đến sương phòng phía Đông để kiểm tra tình hình, nhưng lại không dám tiến vào phòng.

Không khó để đoán được thân phận của những người ngoài cửa, Lục Dương cười to nói: “Gia chủ Thượng gia, tiến vào đi, quỷ Họa Bì đã bị ta gϊếŧ chết, trong này rất an toàn.”

Rầm một tiếng, cửa gỗ bị gia chủ Thượng gia đẩy ra, phía sau ông là phu nhân và tiểu thư, nha hoàn tôi tớ, tổng cộng mười hai người, tất cả đều lộ ra dáng vẻ của những người sống sót sau thảm họa.

“Đa tạ hai vị tiên trưởng đã ra tay chém chết quỷ Họa Bì, cứu lấy tính mạng mười hai người Thượng gia ta!” Gia chủ Thượng gia phịch một tiếng quỳ xuống, những người phía sau cũng đồng thời quỳ theo.

Quỷ Họa Bì vui giận thất thường, chờ đến khi hắn chán thân phận quản gia rồi, khả năng cao là sẽ gϊếŧ sạch mọi người trong Thượng gia!

“Gia chủ Thượng gia chớ nói thế, trảm yêu trừ ma, bảo vệ chính đạo vốn là chuyện đệ tử Vấn Đạo tông ta nên làm.” Lục Dương nào đã gặp qua cảnh tượng lớn như vậy, bị dọa cho nhảy dựng lên, vội nâng bọn họ dậy.

“Vẫn mong hai vị tiên trưởng thứ lỗi, quỷ Họa Bì xuất quỷ nhập thần, hành tung khó đoán, ta cũng không biết hắn ta đến từ đâu.”

“Từ sau khi con quỷ Họa Bì này giả làm quản gia Chương, liền cấm chúng ta rời khỏi Thượng gia, nếu có người đến thăm, cũng cấm không được nói chuyện của hắn ra, nếu bị hắn ta phát hiện chỉ có đường chết!”

Nói đến đây, Thượng Duyên ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt xấu hổ, nàng vốn là một vị tiểu thư đài các dịu dàng, những hành động lạnh lùng trong phòng đều chỉ là giả vờ để hai người Lục Dương tránh xa nơi nguy hiểm này.

Chỉ nghe gia chủ Thượng gia nói tiếp: “Tiếc là ta về quê quy ẩn đã lâu, toàn bộ tài sản lúc làm tu sĩ đều đem đổi thành vàng bạc châu báu, những thứ này lại vô dụng với hai vị, không cách nào báo đáp được hai vị. Chẳng biết hai vị có mong muốn gì, cho dù phải bán hết gia sản Thượng mỗ cũng sẽ hoàn thành.” Cũng không phải gia chủ Thượng gia khách sáo, mà là thật sự muốn báo đáp ơn cứu mạng.

Tiền bạc của ông chả khác gì đống sắt vụn, không đáng một đồng dưới ánh mắt đệ tử Vấn Đạo tông.

Nhưng Lục Dương lại thực sự có yêu cầu.

“Ta nghe kể lúc ông đang trộm mộ thì gặp phải thứ gì đó khủng khϊếp đe dọa đến tính mạng, nên mới quyết định rửa tay gác kiếm, rời khỏi giới tu tiên, không biết lúc đó ông đã gặp phải chuyện gì vậy?”

Đào Yêu Diệp nhìn gia chủ Thượng gia đầy hứng thú, trộm mộ, đe dọa tính mạng, thứ khủng khϊếp, rửa tay gác kiếm, những cụm từ này vừa nghe thôi đã thấy có rất nhiều câu chuyện phía sau, nói không chừng còn có cơ duyên lớn, nàng thích nhất là đi đến những nơi thần bí khám phá những điều bí ẩn.

Lục Dương cũng không quá hứng thú với việc khám phá bí ẩn như Đào Yêu Diệp, nhưng hắn thích nghe những câu chuyện kì bí mới lạ.

Khóe mắt gia chủ Thượng gia hơi giật giật, thành thật mà nói, từ tận đáy lòng ông không muốn nhớ lại đoạn hồi ức kinh khủng đó nữa, nhưng ân nhân cứu mạng đã hỏi, ông không thể không trả lời.

Ông bảo mọi người lui ra, đặc biệt là Thượng Duyên đang lén lút ở lại, chỉ để lại Lục Dương và Đào Yêu Diệp.

“Những lời sắp tới không thể nói cho người khác nghe được.”

Lục Dương và Đào Yêu Diệp gật đầu.

Sau khi gia chủ Thượng gia nhận được lời cam kết, mới bắt đầu kể về chuyện xưa hai mươi năm trước.

“Ba mươi năm trước, Thượng Chủng Điền ta là Luyện Khí kỳ, cũng có chút tiếng tăm trong giới trộm mộ, không đến mức tiếng xấu đồn xa, nhưng cũng cỡ người gặp người ghét.” Gia chủ Thượng gia hai tay chống hông, nhớ về những năm tháng đỉnh cao đầy huy hoàng.

Lục Dương và Đào Yêu Diệp chưa hiểu lắm, sao gia chủ Thượng gia-Thượng Chủng Điền, kể tới đây lại có vẻ đắc ý như vậy.

Nhưng họ lại không biết việc đồng nghiệp cũng là kẻ thù, những kẻ trộm mộ là đối thủ cạnh tranh của nhau, Thượng Chủng Điền có danh tiếng tốt như vậy, chứng tỏ kỹ thuật của ông cao siêu.

“Từ trước đến nay, ta trộm mộ rất chi là cẩn thận, những ngôi mộ lớn, mộ cổ ta đều không đυ.ng đến, mộ lớn có quỷ, mộ cổ có tiên, đây là câu nói mà những người trong nghề chúng ta đều biết.”

Những con quỷ được nhắc đến ở đây không phải chỉ là loại quỷ nhỏ Trúc Cơ kỳ như Họa Bì, mà là những tồn tại mạnh mẽ xưng vương vưng bá trong loài quỷ.

“Tu sĩ Luyện Khí rất nghèo, những thứ có giá trị họ đều để lại cho con cháu, nào còn vật gì để chôn cùng. Mộ của tu sĩ Luyện Khí ta cũng không đυ.ng tới, vì chả có gì cả.”

“Tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ có chút gia sản, sau khi chết bọn họ sẽ thường theo thói quen chia phần lớn gia sản cho con cháu, chỉ để lại một ít để chôn cùng, nhưng một ít này cũng đủ để cho ta kiếm được kha khá.”

“Đáng tiếc, đi đêm lắm có ngày gặp ma, ngày nọ ta đang đào một phần mộ Kim Đan kỳ, phát hiện phần mộ này hóa ra là mộ trong mộ, phần mộ Kim Đan kỳ chỉ là vật bồi táng, phần mộ chủ là Nguyên Anh kỳ!”

“Dựa theo quy tắc hành nghề của bọn ta, không thể đào phần mộ có tu vi cao hơn mình quá nhiều, cơ mà lúc đó ta mừng rỡ đến lú cả đầu, cho rằng mình là đỉnh phong Luyện Khí, nếu như chạy thì tốc độ tương đương với cả Trúc Cơ kỳ, trộm mộ lại không cần chiến đấu, làm tròn lên thì cũng có thể tính là Trúc Cơ kỳ, trộm một phần mộ Nguyên Anh kỳ từ trên trời rớt xuống chắc sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”

“Thế là sau khi ta thắp cho tổ nghề nén hương, xin tổ nghề phù hộ xong, liền bắt đầu đào phần mộ Nguyên Anh kỳ.”