Dịch: Kha La Na
Sau khi bị đánh vào mặt, quản gia Chương thuận thế xoay người lại, phá gỡ đòn tấn công, nhưng hắn vẫn chưa thể nghĩ ra tại sao độc hắn cho Đào Yêu Diệp ăn lại không có hiệu quả, đó là thành quả tâm đắc của hắn, biết bao nhiêu tu sĩ đã ôm hận mà chết vì nó.
Đào Yêu Diệp không trả lời, sau khi xác nhận được việc con vẹt thật sự là của đại tiểu thư Thượng gia, nàng liền đề cao cảnh giác.
Tất cả mọi người trong xã đều biết chuyện có một con yêu điểu biết nói bay loạn khắp nơi, nếu Thượng gia phái người đi tìm, thì sẽ tìm được con vẹt ngay, nào có thể để xảy ra chuyện sau đó được.
Hành động của Thượng gia hơi khác với lẽ thường, hẳn là có vấn đề!
Hơn nữa, thái độ của đại tiểu thư Thượng gia rất xa cách với người ngoài, không giống đuổi người, mà lại giống như đang nói rằng Thượng gia có nguy hiểm, thúc giục bọn họ mau rời đi.
Từ phía sau truyền lại một giọng nói lười biếng, trả lời thay Đào Yêu Diệp: “Khóa học nhập môn bắt buộc《 Một Ngàn Tám Trăm Loại Độc Dược Thường Thấy Và Giải Pháp 》của Vấn Đạo tông, ngươi muốn xem thử không?”
Loại độc dược mà quản gia Chương rất tự hào chỉ là một chuyện hài ở Vấn Đạo tông, cho dù ngươi giỏi luyện độc, nhưng liệu nó có thể mạnh bằng độc dược do núi Đan Đỉnh ta luyện không?
Quản gia Chương quay phắt đầu lại, phát hiện Lục Dương đang ôm thanh kiếm cổ tựa lên khung cửa, tươi cười nhìn hắn.
Quản gia Chương nhận ra, con mồi không phải là Đào Yêu Diệp, mà là hắn.
Hắn gằn giọng hỏi: “Sao các người có thể phát hiện ra ta chứ?”
Hắn không nghĩ mình đã để lộ sơ hở gì, người nhà Thượng gia đều đang nằm trong sự khống chế của hắn, không ai tiết lộ bí mật cả.
Lúc Thượng Duyên và hai người Lục Dương trò chuyện trong phòng, hắn sợ thả thần thức ra sẽ bị phát hiện, liền đổi thành nghe lén, từ đó biết được hai người Lục Dương là đệ tử Vấn Đạo tông.
Nhưng lúc đó Thượng Duyên cũng không có nói ra thân phận của hắn.
Thính giác của quản gia Chương rất tốt, cho dù chỉ là viết hay vẽ cũng không thoát khỏi tai hắn.
Lục Dương cười nói: “Biết con vẹt đã nói gì trong xã không?”
“Nói gì chứ?”
“Nó nói ‘Ngươi là ai, Trương Quan Giáp đang ở đâu?’”
“Ban đầu bọn ta còn tưởng con vẹt đang tìm Trương Quan Giáp, sau này nhận ra nó chỉ đơn giản là nhại lại lời nói, lúc đó ta mới nghĩ, Trương Quan Giáp không hành tẩu giang hồ, thế thì con vẹt nghe được câu nói này từ đâu?”
“Có khi nào, lời con vẹt nói không phải là ‘Ngươi là ai, Trương Quan Giáp đang ở đâu?’, mà là ‘Ngươi là ai, Chương quản gia đang ở đâu?’ không?”
Lục Dương nghĩ đến một cảnh tượng:
Hai mươi ngày trước, đại tiểu thư Thượng gia vô tình phát hiện ra quản gia Chương bị người khác thay thế, liền hoảng sợ quát hỏi “Ngươi là ai, Chương quản gia đang ở đâu?”, sau đó đυ.ng ngã l*иg chim, dọa con vẹt bay mất, đó chính là câu nói cuối cùng mà con vẹt nghe được, vì thế lúc ở trong tiệm thợ may Phùng và cả lúc đối mặt với xã trưởng Hoàng, con vẹt đã lặp lại câu nói này.
Có thể do con vẹt phát âm không chuẩn, hoặc có thể là do xã trưởng Hoàng tiếp xúc với Trương Quan Giáp nhiều, nên lời của con vẹt đã trở thành “Ngươi là ai, Trương Quan Giáp đang ở đâu?”.
Quản gia Chương lửa giận ngút trời, không ngờ tới việc một con chim ngốc nghếch chỉ biết nhại lời lại phá hỏng kế hoạch của hắn.
Sớm biết như vậy, hắn đã làm thịt nó từ trước!
Quản gia Chương cũng không phải mới lăn lộn giang hồ ngày đầu tiên, bị hai người bao vây, hắn cười lớn ha ha: “Ta là Trúc Cơ Hậu kỳ, nếu muốn trốn thoát, các người có thể ngăn được ta sao?”
Đào Yêu Diệp hơi lo lắng, nếu quản gia Chương bỏ trốn, thì chỉ có thể báo lên tông môn nhờ sư huynh sư tỷ xử lý, còn việc có thể truy ra được tung tích hay không thì không nói trước được.
Điều này khiến Đào Yêu Diệp cảm thấy có chút mất mặt, nàng đã hai lần hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ nhiệm vụ thứ ba này lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Lục Dương vẫn cứ là dáng vẻ ung dung không vội như cũ, khiến quản gia Chương thầm bất an: “Ngươi chưa từng nghĩ đến việc ngươi có thể hạ độc bọn ta, thì bọn ta cũng có thể hạ độc ngươi à?”
Quản gia Chương nghe vậy thì bình tĩnh lại, khinh thường nói: “Ta còn tưởng chuyện gì, cái thứ hạ độc này thì có tác dụng gì với ta cơ chứ?”
Nói đến đây, da của quản gia Chương bỗng trở nên nhũng ra giống như rắn lột da vậy, da thịt tách rời, lớp da được cởi ra là một hình người hoàn chỉnh đứng ở chính giữa phòng, không có ngũ quan, đứng thẳng nhìn chằm chằm vào Đào Yêu Diệp, khiến người ta rùng mình, còn thân thể không có da bịch một tiếng ngã lăn ra đất.
Quỷ Họa Bì.
Mặt Đào Yêu Diệp lộ vẻ nghiêm trọng, đã biết vì sao quản gia Chương lại nói hạ độc vô dụng.
Trước giờ độc dược chỉ nhằm vào xá© ŧᏂịŧ, chính xác mà nói là nhằm vào lục phủ ngũ tạng, cơ thịt, kinh mạch, nhưng quản gia Chương lại là quỷ Họa Bì, bản thể chỉ là một tấm da, ai lại hạ độc với da chứ?
Hơn nữa sao có thể có độc dược chuyên nhắm vào da được, ít nhất là quản gia Chương chưa từng nghe qua?
Thế nhưng Lục Dương lại có.
Quản gia Chương đang muốn khoe khoang cơ thể mình, liền hoảng sợ phát hiện hai chân nổi lên những mụn nước to bằng hạt đậu xanh, bong ra từng lớp, mụn nước sưng tấy đau nhức, chỉ cần gãi liền vỡ, quản gia Chương mới cọ xuống đất vài lần, liền chảy ra chất dịch nhầy màu vàng.
“Đây, đây là cái gì?!” Giọng của quản gia Chương mang theo chút kinh hoàng.
Quản gia Chương chưa bao giờ gặp phải chuyện này, hắn đã trúng độc lúc nào vậy?
“Phù chân.”
“Cái gì?” Quản gia Chương còn tưởng mình nghe lầm.
“Ngươi nghĩ nãy giờ ta và ngươi đang tám chuyện nhà à? Không, ta chỉ đang chờ ngươi phát bệnh thôi.”
“Ta đoán ngươi sẽ tìm đến Đào Yêu Diệp, thế nên đã hạ độc gây bệnh phù chân trong gian phòng này từ trước!”
Sắc mặt quản gia Chương trắng bệch.
Sắc mặt Đào Yêu Diệp thì đen sì.
Lục Dương cười hung ác, từng bước đi đến gần quản gia Chương, quản gia Chương hoảng sợ liên tục lùi về phía sau, rồi ngồi bệch xuống đất.
“Sao, sao ngươi biết được ta là quỷ Họa Bì?!” Nếu không biết trước việc hắn là quỷ Họa Bì, sao có thể hạ độc có mục đích như vậy được!
Điều quan trọng nhất chính là, quản gia Chương chưa từng nghe nói đến việc quỷ Họa Bì nhà nào bị mắc bệnh phù chân cả!
Hiện giờ cả hai chân hắn ngứa ngáy sắp phát điên, thậm chí hắn còn có ý định muốn chém đứt hai chân, việc này buộc hắn phải dành phần lớn tinh lực và pháp lực để áp chế độc tính, căn bản không thể trốn đi được.
Bỗng nhiên, quản gia Chương thoáng hoa mắt, Lục Dương đột ngột biến mất trong hư không.
“Sao có thể chứ!” Mắt quản gia Chương như muốn nứt ra, Lục Dương chỉ mới lên Trúc Cơ, dù thân pháp có giỏi đến mấy cũng không thể thoát khỏi tầm mắt hắn.
“Là ảo giác!” Quản gia Chương chợt tỉnh táo lại, vội vàng lăn người khỏi chỗ hiện tại.
Chỉ tiếc là đã quá muộn, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, nhanh như chớp, một đường kiếm mảnh như sợ chỉ bắt đầu từ trán và kết thúc ở dưới háng quản gia Chương, Lục Dương thu kiếm lại, quản gia Chương một xẻ làm hai, mặt cắt phẳng lì như gương.
“Làm tốt lắm.” Lục Dương dựng ngón cái với Đào Yêu Diệp.
Vừa nãy Đào Yêu Diệp sử dụng ô Thiên Huyễn, khiến quản gia Chương rơi vào ảo cảnh, ảo cảnh cũng chưa được hoàn hảo lắm, quản gia Chương lại lăn lộn giang hồ đã lâu, ngây người một lát liền có thể nhìn thấu.
Cái Lục Dương cần chính là khoảnh khắc ngây người đó, rút kiếm, chém dọc, thu kiếm, làm rất lưu loát.
Quỷ Họa Bì nổi tiếng kỳ dị, nhưng lại không mạnh về phòng ngự, gặp phải kiếm tu mạnh nhất việc công phạt, lại thêm ngây người ra không vận công để ngăn cản, đương nhiên chỉ cần dùng một chiêu đã phân thắng bại, không một chút day dưa!
Sự kỳ dị của quỷ Họa Bì đã biến mất từ thời khắc Lục Dương nhìn thấu thân phận hắn.
Quỷ Họa Bì không thể tin, nhìn chằm chằm vào Lục Dương, miệng thì há hốc ra, có thể lờ mờ đoán được hắn đang hỏi: Sao ngươi nhận ra được chân thân của ta?
Đào Yêu Diệp nhìn về hướng Lục Dương, nàng cũng muốn biết đáp án.
Lục Dương không nói gì, lại huơ kiếm lần nữa, chém quỷ Họa Bì thành bốn mảnh, đổ linh tửu lên rồi châm lửa đốt, quỷ Họa Bì bị đốt thành than dưới tiếng kêu la đau đớn.
Ai biết được thứ quỷ này có chuẩn bị đường lui hay không, gϊếŧ xong đã rồi từ từ giải thích sau.