Dịch: Kha La Na
Sự thật chứng minh, có thể nói chuyện không nhất định phải là yêu thú, mà có thể là con vẹt.
“Đây mà là yêu điểu cái gì chứ!”
Lục Dương bỗng nổi giận, lòng bàn tay xuất hiện lực hút, kéo con vẹt lại, con vẹt chưa kịp phản ứng lại đã bị bắt lấy.
Xã trưởng cũng có thể làm được việc nhỏ này, nhưng xã trưởng lại tưởng đây là yêu thú Luyện Khí kỳ Trúc Cơ kỳ gì đó, nên không dám làm vậy.
“Yêu thú! Có yêu thú!” Con vẹt cứ kêu bô lô ba la không ngừng.
Đào Yêu Diệp nghe thấy động tĩnh phía trong, vội chạy tới xem, tâm tình cũng không khác Lục Dương là mấy.
Hoàn thành nhiệm vụ là chuyện tốt, không cần chiến đấu cũng là chuyện tốt, nhưng vấn đề ở chỗ là từ Vấn Đạo tông xa xôi vội vàng tới đây, đi thuyền bay hết ba ngày trời, chỉ để bắt một con vẹt?
Thế thì phải viết báo cáo nhiệm vụ thế nào đây, kể ra lại chọc người ta cười cho.
Kiến thức người dân xã Thái Bình chỉ ở mức thấp, không nhận biết được những loài chim đến từ rừng sâu núi thẳm, nhưng Lục Dương và Đào Yêu Diệp thì lại biết, vì đây chỉ là kiến thức cơ bản nhất ở Vấn Đạo tông.
“Không hổ là đạo trưởng, bắt lấy yêu điểu dễ dàng đến thế!” Sau khi biết con vẹt đã bị bắt lại, xã trưởng và những người khác nhao nhao khen ngợi Lục Dương, khen tu vi hắn thật cao thâm.
Hai người đành kiên nhẫn giải thích với mọi người, nói đây là một loài chim rất bình thường, chỉ là không thường thấy ở phía Bắc đại lục mà thôi.
“Con vẹt này… cũng chính là yêu điểu theo lời mọi người, rất giỏi việc bắt chước tiếng người.”
“Bắt chước tiếng người, bắt chước tiếng người.” Con vẹt kêu không ngừng bên cạnh, Lục Dương khóa mõm nó lại, tiếp tục giải thích với mọi người.
“Nó kêu Trương Quan Giáp là yêu quái, cũng không phải do nó muốn gọi thế, mà là trước đó nghe thấy thợ may Phùng kêu ‘yêu quái’, nó mới học theo, sau đó gặp được Trương Quan Giáp thì tình cờ lặp lại một lần.”
Trương Quan Giáp thở phào nhẹ nhõm, không hổ là đệ tử Vấn Đạo tông, vừa đến liền rửa sạch nỗi oan khuất của hắn.
“Tương tự, lúc nó kêu ‘Ngươi là ai, Trương Quan Giáp đang ở đâu?’ cũng như vậy, nó không hiểu được nghĩa của câu nói, chỉ là nghe thấy từ nơi nào đó, rồi tình cờ lặp lại một lần mà thôi.”
“Mẹ kiếp con chim hư hỏng này, xem ta làm thịt nó.” Trương Quan Giáp nhìn con vẹt mà giận không chỗ nào trút.
Lục Dương giơ tay, ngăn Trương Quan Giáp lại: “Khoảng cách từ rừng mưa đến đây cũng phải nửa đại lục, nhất định con chim này không phải tự bay đến, mà là bị người ta mang đến.”
“Trừ những người rảnh rỗi, không ngại vượt qua cả nửa đại lục để mang về một con vẹt mà ngoài hiếm lạ thì không có tác dụng gì ra, cũng chỉ có thương hội Lạc Địa Kim Tiền chuyên làm những việc như vậy.”
“Nơi đây có thương hội Lạc Địa Kim Tiền không?”
Xã trưởng lắc đầu: “Thương hội sẽ không mở ở những địa phương nghèo nàn hẻo lánh như nơi này, ngược lại bên trong quận Khúc Hà có một cái, mở ở khu vực phồn hoa nhất, người người tấp nập, có thể có ai đó sau khi mua ở thương hội thì không cẩn thận để con vẹt bay mất.”
Còn về khả năng con vẹt đã trốn ra từ khi ở thương hội Lạc Địa Kim Tiền, đó là chuyện không thể nào xảy ra.
Lục Dương lại hỏi: “Từ hai mươi ngày trước, con chim này vẫn cứ luẩn quẩn ở xã Thái Bình, chứ không bay đi nơi khác, nói không chừng chủ nhân của nó lại đang ở đây, xã trưởng có suy nghĩ gì không?”
Xã trưởng suy nghĩ một lát, mới nói: “Người dân ở xã này đều biết chuyện yêu điểu, nếu nói còn ai có thể chưa biết, vậy chính là Thượng gia ở hướng đông.”
“Người Thượng gia rất ít khi ra ngoài, không muốn nói chuyện với người khác, nghe nói bởi vì gia chủ của Thượng gia cũng là một tu sĩ, lúc trẻ đã chịu thất bại, tu vi sa sút, từ đó mất đi chí tu hành, sống ẩn dật ở đây.”
“Tiền tài của người Thượng gia cũng rất tốt, là nhà giàu nhất ở đây, nếu nói bọn họ đã mua yêu điểu từ thương hội Lạc Địa Kim Tiền thì thật ra cũng hợp lý.”
“Đã vậy, thì đi hỏi thăm Thượng gia một chút.”
Xã Thái Bình không lớn, ba người một chim rất nhanh đã đến được trước cửa nhà Thượng gia.
Sau một hồi gõ cửa, liền có người ra mở cửa, đó là một người đàn ông trung niên với bộ râu cá trê, mặc áo nho để lộ ra vẻ phong nhã lịch sự.
“Hóa ra là xã trưởng, không biết hai vị này là ai, để ta dễ bẩm báo với lão gia.” Người đàn ông râu cá trê nói.
Lục Dương nắm cặp cánh của con vẹt, giống như con gà trống đang chờ làm thịt vào năm mới: “Bọn ta vô tình tìm thấy con vẹt này, sau khi dò hỏi khắp nơi, cảm thấy có lẽ là của Thượng gia, nên cố ý đến đây để hỏi thử.”
Người đàn ông râu cá trê nhìn Đào Yêu Diệp trước, kinh ngạc một lát, hắn chưa từng thấy người con gái nào xinh đẹp như Đào Yêu Diệp.
“Tiểu thư mà biết đã tìm thấy con vẹt rồi, chẳng hay sẽ vui đến mức nào.”
Xã trưởng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Ông ấy là quản gia của Thượng gia, họ Chương, mỗi lần lão phu đến Thượng gia đều được ông ấy ra mở cửa.”
Quản gia Chương vội chạy vào bẩm báo, rất nhanh liền nhận được lời đáp.
“Lão gia mời ba vị vào.”
Bước qua cửa, đi qua sân ngoài, từ cửa trong đi dọc theo hành lang mới đến được nhà chính, lúc này mới nhìn thấy được gia chủ của Thượng gia.
Gia chủ Thượng gia có vẻ ngoài phúc hậu, nét u buồn trên mặt như muốn tránh xa người đời ngàn dặm, không muốn trò chuyện quá nhiều với người khác, có điều khi nhìn thấy xã trưởng, vẫn có thể nhìn ra ông ấy khá là vui vẻ.
“Hoàng lão ca, thật đã lâu không gặp.”
Xã trưởng họ Hoàng.
Hai người chắp tay chào hỏi.
Gia chủ Thượng gia lại nhìn con vẹt một lúc, rồi gật đầu nói: “Ừ, không sai, con chim này được con gái ta mua ở thương hội Lạc Địa Kim Tiền khi đi quận Khúc Hà, lúc đó ta cho rằng con chim hư hỏng này cũng không đáng giá mấy đồng, nhưng mà thương hội hét giá trên trời, con gái ta không chịu, cứ đòi mua cho bằng được, ta đành thuận theo ý muốn của nó.”
“Quản gia Chương, ngươi dẫn hai vị thiếu hiệp đi gặp Tiểu Duyên đi.”
“Vâng, lão gia.”
Quản gia Chương bày ra tư thế mời, lại ngoắc tay gọi nha hoàn, bảo nha hoàn bưng trà rót nước cho gia chủ Thượng gia và xã trưởng Hoàng.
Trên đường đi, Đào Yêu Diệp thuận miệng hỏi: “Quản gia Chương đến Thượng gia được bao lâu rồi?”
Quản gia Chương cung kính nói: “Lúc lão gia trên đường quy ẩn đã cứu lấy ta, từ đó về sau ta đã hầu hạ bên cạnh lão gia, tính thời gian, chắc cũng được hai mươi năm rồi, lúc đó tiểu thư còn chưa chào đời.”
“Nói như vậy, quan hệ giữa Thượng tiểu thư và ông hẳn khá tốt nhỉ.”
“Không giấu hai vị thiếu hiệp, tiểu thư là do ta trông từ nhỏ đến lớn, ta không thân thích không con cái, ta đối đãi với tiểu thư như con ruột của mình, tiểu thư buồn bã cả ngày, thân làm quản gia ta nhìn thấy cũng rất đau lòng.”
Lục Dương đột nhiên hỏi: “Lúc con vẹt mất, ông có ở đó không?”
Quản gia Chương thở dài, có thể nhận thấy được sự tự trách trong lời ông nói: “Lúc đó ta vừa rời đi một lát, không để ý đến con vẹt đã bay mất, nếu lúc đó ta chú ý một chút, chắc chắn sẽ không khiến tiểu thư khổ sở như vậy, đây là lỗi của ta.”
Lục Dương à một tiếng, không nói gì thêm.
Quản gia Chương khẽ gõ cửa ba tiếng, nói một cách chậm rãi: “Tiểu thư, con vẹt bị lạc mất của người đã tìm thấy rồi, là nhờ hai vị thiếu hiệp hành tẩu giang hồ đã mang con vẹt về.”
Từ trong phòng truyền ra giọng nói: “Vậy để bọn họ tiến vào đi.”
“Vâng.”
Lục Dương và Đào Yêu Diệp mở cửa ra, tiểu thư Thượng gia đang tựa người bên cửa sổ, yên lặng đọc sách, nắng chiều chiếu lên ngọn tóc nàng, thời gian như thể ngừng trôi, tạo nên một vẻ đẹp tĩnh lặng.
Ở xã Thái Bình, không biết có bao nhiêu chàng trai mê đắm tiểu thư Thượng gia.
Lục Dương tốt bụng khuyên: “Mượn nắng xem sách sẽ không tốt cho mắt, nhất là nắng chiều, đốt đèn lên đi, cha cô nương có thiếu tiền đâu.”