Ai Bảo Hắn Tu Tiên!

Chương 19: Chân thân của yêu điểu!

Dịch: Kha La Na

Đào Yêu Diệp hỏi: “Nếu như yêu điểu đang tìm Trương Quan Giáp, các ông có từng thử để yêu điểu gặp mặt Trương Quan Giáp chưa?”

Xã trưởng thở dài một hơi: “Không cần bọn ta để yêu điểu gặp mặt Trương Quan Giáp, mấy ngày trước yêu điểu đã xông thẳng vào nhà Trương Quan Giáp, hét to với hắn ‘yêu quái!’ ‘yêu quái!’, tiếp đó bay ra ngoài cửa sổ, không biết lại bay về hướng nhà nào.”

“Bọn ta đang không biết làm gì, thì hai vị tiên trưởng đã đến rồi.”

Đào Yêu Diệp trầm tư một lát lại suy đoán: “Trương Quan Giáp là yêu quái chăng? Có lẽ yêu điểu đang nhắc nhở chúng ta nên cẩn thận với Trương Quan Giáp?”

Trong yêu tộc cũng có nhiều người lương thiện, thường hóa thành hình người, hoặc để lộ chân thân tới để nhắc nhở mọi người tai họa đang kéo đến.

Giống như Đại yêu vương Chu Yếm*, trong truyền thuyết dân gian, Chu Yếm ở đâu, đồng nghĩa với thiên hạ đại loạn ở đó, thế nên Chu Yếm được coi là một loài yêu thú tai họa.

Nhưng tiên môn lại biết được sự thật hoàn toàn tương phản, không phải Chu Yếm mang đến đại loạn, mà là Chu Yếm biết trước được nơi xảy ra đại loạn, nên cố tình từ Yêu vực đến đại lục Trung Ương để nhắc nhở loài người, toàn bộ đều xuất phát từ lòng tốt cả.

Đương nhiên, dân gian có loại hiểu lầm này, thì Chu Yếm cũng có trong đó một phần trách nhiệm —— do nó mắc chứng sợ xã hội, nên không dám nói chuyện!

Yêu tộc thường kiệm lời ít nói, hơn nữa ngoại hình lại dữ tợn, rất khó để khiến người ta tin rằng nó là yêu thú lương thiện.

Nói không chừng con yêu điểu này cũng như vậy, đến để nhắc nhở người dân xã Thái Bình, Trương Quan Giáp chính là do đại yêu hóa thành.

Nói đến đây, xã trưởng có hơi bối rối, ông cũng không phải muốn phản bác vị tiên nữ xinh đẹp đến từ tiên môn kia, nhưng cũng không thể che giấu sự thật mà miễn cưỡng nói Trương Quan Giáp là yêu tộc được.

“Trương Quan Giáp sống ở xã Thái Bình từ nhỏ đến lớn, những người cao tuổi đều có thể chứng minh, cậu ta có hai đứa em trai là Trương Quan Ất và Trương Quan Bính, tình cảm ba huynh đệ rất thắm thiết, hiện cậu ta đang mở một lớp học, dạy đám trẻ nho học và tu tiên, là một vị tiên sinh dạy học hiếm hoi của xã Thái Bình này”

“Nếu nói cậu ta là yêu quái, sợ là…”

Đào Yêu Diệp không đồng tình với quan điểm của xã trưởng: “Yêu tộc sống rất lâu, có nhiều loài sống lâu đều sẽ nghỉ ngơi ở nơi nào đó vài chục năm, để mình dần dần già đi, không khác gì phàm nhân, đợi ngày nào đó ngắm nhìn hết cảnh vật nơi đây, thì sẽ giả chết thoát thân, đi ra từ trong mộ, đến một nơi mới bắt đầu lại từ đầu.”

Xã trưởng hơi há miệng, kiến thức của ông không được như Đào Yêu Diệp, không biết nên nói gì.

Lục Dương khẽ lắc đầu, chỉ ra lỗ hổng trong suy đoán của Đào Yêu Diệp: “Nếu Trương Quan Giáp là yêu quái, thế thì tất nhiên phải là do đại yêu hóa thành, đại yêu hóa hình sao có thể dễ dàng tha cho một con yêu điểu thấp bé nói năng bậy bạ được, sợ là con yêu điểu còn chưa kịp nói gì, đã bị Trương Quan Giáp gϊếŧ chết rồi.”

Đào Yêu Diệp không phản bác, lời Lục Dương nói đúng với thực tế.

Lục Dương đứng dậy: “Tuy nói như vậy, nhưng phải gặp Trương Quan Giáp này một lần thử mới biết được.”

Xã trưởng vội vàng dẫn đường: “Hai vị tiên trưởng mời đi bên này.”

Trên đường đi, Lục Dương chỉ ra điểm sai trong cách xưng hô của xã trưởng: “Mọi người đều là người tu tiên, đều có mục tiêu là thành tiên, không nói đến việc hai người bọn ta chỉ là Trúc Cơ kỳ, cho dù là những đại năng tu tiên gần với việc thành tiên nhất như chân quân Hợp Thể, tôn giả Độ Kiếp đi chăng nữa, cũng không có tư cách được người khác gọi là tiên trưởng.”

“Xã trưởng có thể gọi hai người bọn ta là đạo trưởng.”

Vị xã trưởng cười xòa, nhưng vẫn không dám đối đãi với hai người Lục Dương như những Trúc Cơ kỳ bình thường, trong mười người Trúc Cơ Kỳ chưa được một người có thể thăng lên Kim Đan kỳ, đó là tu sĩ bình thường, còn đối với đệ tử Vấn Đạo tông thì việc lên Kim Đan kỳ đã là chắc chắn, tương lai có biết bao nhiêu thành tựu, đó không phải là điều ông có thể tưởng tượng được.

“Đây chẳng phải do chưa có ai thành tiên sao, có cũng chỉ là những tiên nhân vô căn cứ trong truyền thuyết.”

Lục Dương nghe vậy, chỉ cười cười, cũng không nói thêm gì.

Không bao lâu, ba người đã đến được nơi Trương Quan Giáp ở.

“Lão Trương, người đến rồi, mau mở cửa.”

Cánh cửa gỗ két một tiếng mở ra, Trương Quan Giáp với gương mặt hiền lành chất phác, đứng ở phia sau cửa.

“Giới thiệu một chút, hai vị này là đệ tử Vấn Đạo tông, đến để giúp chúng ta trừ yêu điểu.”

Nghe đến ba từ “Vấn Đạo tông”, vẻ mặt Trương Quan Giáp liền thay đổi, hắn bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự không phải yêu quái mà, không phải yêu điểu kêu gì các người cũng tin chứ, yêu điểu còn kêu “Đại gia, tới chơi đi”, vậy sao mấy người không để vài vị đại gia đến chơi với nó đi?”

Xã trưởng xấu hổ cười nói: “Bọn ta chỉ là đang đi dạo lòng vòng, tình cờ ghé đến chỗ này của ngươi mà thôi.”

Xã trưởng siêng năng tận tụy, ai cũng khen ông là một vị quan tốt, ông nói như vậy rồi, Trương Quan Giáp cũng chỉ có thể mở cửa đón khách, mời ba người vào trong.

Nhà của Trương Quan Giáp là kiểu có hai lối vào hai lối ra, nếu chỉ ở một người thì rất trống trải.

Trương Quan Giáp tuổi đã qua tứ tuần, nhưng vẫn chưa kết hôn.

Cuộc trò chuyện không thể tránh khỏi chủ đề yêu điểu, Trương Quan Giáp không hề tức giận nói: “Ta chưa từng thấy qua con yêu điểu đó, có quỷ mới biết tại sao nó cứ gọi tên ta.”

“Cả đời này ta chưa từng rời khỏi xã Thái Bình này, nơi xa nhất từng đến chính là quận Khúc Hà, sao có thể quen được con yêu điểu đó?”

“Ngày nào cũng có học sinh tới hỏi ta, nói ‘Thầy ơi thầy, người là yêu quái sao?’, còn có học sinh sợ bị ta ăn thịt, hằng ngày làm xong hết bài tập đúng hạn.”

“Ngay cả hàng xóm cũng đến tìm ta, nói hắn có một kẻ thù Trúc Cơ kỳ đang ở quận Khúc Hà, có thể thuê ta thầm làm thịt tên đó không, giá cả thương lượng!” Trương Quan Giáp vừa nói vừa nghiến răng, hận không thể quyết một trận tử chiến với con yêu điểu đó, lấy lại sự trong sạch của mình.

Hắn chỉ là một người bình thường, yêu điểu há mồm một cái hắn liền trở thành yêu tộc, thật không có thiên lý mà!

Trò chuyện với nhau một hồi, ba người cũng không thu được tình báo hữu dụng nào, chỉ nghe mỗi Trương Quan Giáp than thở về việc yêu điểu đã gây ảnh hưởng lớn như thế nào đến cuộc sống của hắn trong suốt hai giờ đồng hồ.

Cũng may Lục Dương và Đào Yêu Diệp vội vàng bày tỏ thái độ, nhất định sẽ trảm yêu trừ ma, vì dân trừ hại, tiêu diệt yêu điểu, trả lại công bằng cho Trương Quan Giáp, lúc này Trương Quan Giáp mới thỏa mãn mà ngừng oán thán.

“Yêu điểu lại tới rồi!” Phía ngoài nhà có tiếng người la hét, bỏ chạy trối chết, tránh xa khỏi yêu điểu.

Lục Dương và Đào Yêu Diệp nghe thấy động tĩnh, lập tức thu lại tâm thái đùa cợt, cầm lấy pháp bảo, rời khỏi sân, nghênh chiến yêu điểu.

“Hai vị đạo trưởng, xin hãy cẩn thận!” Xã trưởng bảo dân làng im lặng, di chuyển tới nơi xa chỗ yêu điểu xuất hiện một chút.

Lục Dương tay cầm chuôi kiếm, chỉ cần yêu điểu có ý muốn tấn công người, thì kết cục sẽ phải đối mặt với ánh gươm lạnh lẽo, một chia làm hai.

Đào Yêu Diệp lấy ra chiếc ô màu đỏ, đó là pháp bảo bản mệnh ô Thiên Huyễn của nàng, mở ô ra, như mộng như ảo, khiến kẻ địch vô thức đắm chìm vào trong ảo cảnh.

Lục Dương cẩn thận ra hiệu, ý bảo mình đi dò đường, Đào Yêu Diệp gật đầu.

Yêu điểu đậu xuống một nhà dân, Lục Dương giống như một chú mèo, bước chân không một tiếng động, rón ra rón rén, lặng lẽ tiếp cận con mồi.

Lục Dương nâng mức cảnh giác lên tận mười hai phần, cơ thịt căng cứng, chuẩn bị rút kiếm ra bất kỳ lúc nào.

Lạc quan mà đánh giá thì yêu điểu là tầng bảy Luyện Khí, đây là kết quả tốt nhất, tình huống xấu nhất yêu điểu là yêu quái Trúc Cơ Hậu kỳ, thì việc chiến đấu sẽ không hề dễ dàng, muốn chiến thắng thì chắc phải phế chút tay chân.

Cuối cùng, hắn đã nhìn thấy được con yêu điểu gây rối ở xã Thái Bình hai mươi ngày nay.

Bộ lông màu xanh lục đậm vô cùng đẹp đẽ và rực rỡ, từ góc mắt đến cổ là một vùng màu đỏ, đỏ xanh đan xen, cực kỳ bắt mắt.

Lục Dương vừa liếc nhìn liền nhận ra lai lịch của con yêu điểu, yêu điểu này đến từ nơi rừng sâu núi thẳm, thường lấy quả sung và quả mọng làm thức ăn, rất giỏi bắt chước tiếng người.

Đây là một con vẹt.



*Chu Yếm: là yêu thú thượng cổ, có hình dáng của loài khỉ, toàn thân lông trắng, dưới chân lại màu đỏ