Sáng sớm Hàn Tuyết Thư đã đến công ty, hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng dài đến bắp chân, rất nhẹ nhàng nhưng rất tinh tế. Mọi người đến công ty thì đã thấy cô đã ở trong phòng làm việc. Vì sự cố ngày qua với Lục Khải khiến cả hai vẫn chưa nói với nhau một vấn đề nào đến công việc mà anh đã bỏ về trước, cô bắt buộc phải tìm cách chữa cháy dự án này bằng cách tìm kiếm một đối tác khác. Đang lúc Hàn Tuyết Thư loay hoay thì Tus gõ cửa bước vào.
"Cô Anna, buổi nói chuyện ngày qua suôn sẻ chứ ạ?". Tus cười cười nói.
Hàn Tuyết Thư ngẩng mặt lên nhìn Tus, vẻ mặt hơi khó xử.
"Tôi.."
Tus thấy Hàn Tuyết Thư ngập ngừng thì nói tiếp.
"Mấy giờ chúng ta xuất phát ạ?".
"Chúng ta đi đâu?". Hàn Tuyết Thư khó hiểu hỏi lại.
"Qua Lục thị ký hợp đồng ạ, không lẽ cô vẫn chưa biết sao? Sáng nay bên phía Lục thị đã liên hệ và chấp nhận hợp tác với chúng ta trong dự án tới do buổi trao đổi tối qua với cô Anna rất hiệu quả và khả quan". Tus mạch lạc nói.
Hàn Tuyết Thư cũng không khỏi ngạc nhiên, cô chỉ gật gật đầu rồi mỉm cười. Buổi trao đổi ngày là qua hiệu quả sao? Lục Khải, anh thật sự rất biết cách trêu ngươi người khác.
"Cậu chuẩn bị đầy đủ hồ sơ và hợp đồng đi, chúng ta xuất phát luôn".
Hàn Tuyết Thư và Tus đến Lục thị, bao nhiêu năm qua đi, đây là lần đầu tiên mà cô đường đường chính chính mà bước vào đây. Lục thị vẫn vậy, vẫn to lớn bậc nhất thành phố như vậy.
Đến văn phòng đại diện, người tiếp đón cô là A Vỹ, Hàn Tuyết Thư cũng có chút ngạc nhiên khi người đó không phải là Lục Khải. A Vỹ bước vào một cách lịch thiệp rồi tiến hành bạc bàn và ký kết hợp đồng. Sau khi kết thúc buổi ký kết, A Vỹ tiễn Hàn Tuyết Thư và Tus ra về, anh cho Tus ra lấy xe trước và bản thân muốn trao đổi một chút vấn đề với cô Anna. Đi được vài bước thì A Vỹ liền lên tiếng và đổi luôn cách xưng hô.
"Thiếu phu nhân, đã lâu không gặp, bây giờ mới có cơ hội chào hỏi chính thức".
Hàn Tuyết Thư nhìn A Vỹ với vẻ mặt khó hiểu, cô cũng không khỏi bất ngờ khi A Vỹ lại gọi cô là thiếu phu nhân, sau đó bình tĩnh nói.
"Tôi không phải là thiếu phu nhân của anh đâu, chưa một ngày nào tôi là thiếu phu nhân của Lục tổng các người cả, thế nên anh đừng gọi tôi như vậy, cứ xưng hô như trong phòng họp vừa rồi thôi".
A Vỹ cũng chỉ gật đầu rồi nói.
"Thực ra tổng giám đốc năm đó.."
"Được rồi, anh Vỹ, tôi không muốn nghe chuyện gì ngoài công việc cả. Cảm ơn anh hôm nay đã dành thời gian cho tôi". Hàn Tuyết Thư cắt ngang lời nói của A Vỹ, cô sợ nghe chuyện gì liên quan đến Lục Khải, sợ cảm giác ám ảnh của ba năm trước lại quay về nên cô đã chọn cách trốn tránh.
Về phía A Vỹ, anh cũng không nói gì nữa theo lời Hàn Tuyết Thư nói. Thực ra anh chỉ muốn nói tổng giám đốc năm đó đã từng cho người tìm kiếm cô nhưng sau đó lại dừng lại. Và theo cách quan sát của anh sau hơn mười năm làm việc thân cận bên Lục Khải thì anh biết chắc rằng, Lục Khải chưa bao giờ quên cô sau ngần ấy năm, và anh thực sự muốn hai người họ không vì hiểu lầm nhau mà xa cách một lần nữa, nhưng đáng tiếc, lời chưa kịp nói ra thì lại không nên nói nữa.
Tiễn cô ra đến sảnh công ty, hai người chào nhau một lần nữa rồi Hàn Tuyết Thư cũng bước ra ngoài, nhưng không ai biết được rằng, có một ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào cô.
"Hàn Tuyết Thư?"
Ánh mắt hiện lên tia giận dữ, cô nắm chặt bàn tay lại, siết chặt đến tóe máu. Tại sao Hàn Tuyết Thư lại xuất hiện ở đây? Tại sao đã biến mất nay lại quay trở về? Cô ta muốn một lần nữa giành Lục Khải khỏi tay cô sao? Lấy điện thoại ra bấm một dãy số mà đã rất lâu rồi cô không còn liên lạc nữa.
"Alo, Lý Minh, có một chuyện em muốn hỏi anh".
Diêu Ánh Ngọc trở về nhà trong tâm trạng giận dữ, cô đi thẳng lên phòng ngủ của cô và Lục Khải và điên cuồng đập phá.
"Aaaaaaaa"
"Hàn Tuyết Thư, tại sao cô lại quay trở về, tại sao lại hợp tác với Lục thị, cô muốn thách thức sự kiên nhẫn của tôi sao?"
Người làm ở Lục gia nhìn Diêu Ánh Ngọc như vậy cũng không có gì bất ngờ, vì mấy năm qua việc cô nổi giận rồi đập phá đồ đạc là việc thường xuyên, nhưng cứ mỗi lúc Lục Khải trở về thì lại vào vai người vợ dịu dàng, tảo tần. Ai cũng ngao ngán nhìn nhau rồi lắc đầu.