Ngồi đối diện nhau sau 3 năm gặp lại, mỗi người một suy nghĩ nhưng cảm xúc phức tạp có lẽ là điều không thể tránh khỏi. Lúc này nhân viên phục vụ cũng đã đem thức ăn lên và đặt lần lượt xuống bàn. Xong xuôi, họ cúi chào rồi đi khỏi.
Lục Khải nhìn Hàn Tuyết Thư đang hậm hực trước mặt, khoé miệng chợt vẽ lên một nụ cười, cầm dao nĩa cắt món bò bít tết, cắt nhỏ từng miếng thịt bò.
Xong xuôi rồi đưa đĩa đó cho Hàn Tuyết Thư và đẩy dĩa của cô đến trước mặt của mình mà không nói lời nào.
Hàn Tuyết Thư ngạc nhiên vì hành động của Lục Khải. Những ngày chung sống cùng nhau, chưa một lần nào Lục Khải hành động như vậy với cô. Nhìn dĩa bò bít tết trước mặt, khoé mắt cô lại cay cay nhưng lập tức cầm dao nĩa lên và cặm cụi ăn từng miếng thịt, lúc cô đang định đưa tay lấy ly rượu vang trước mặt lên uống thì nghe giọng Lục Khải vang lên.
"Đây là phong cách đi ăn cùng đối tác của cô Anna sao?".
Hàn Tuyết Thư chợt dừng tay lại, nhìn trực tiếp vào mắt của Lục Khải, nhàn nhạt lên tiếng.
"Mời anh, Lục tổng".
Lục Khải nhìn cô nghe lời như vậy, đột nhiên khóe miệng cong lên một nụ cười bí ẩn, im lặng một hồi khi hai ánh mắt chạm nhau, lúc này Lục Khải mới chậm rãi cầm ly rượu ở trên bàn, cụng lấy ly rượu trên tay của Hàn Tuyết Thư.
"Cảm ơn em, Tuyết Thư của tôi".
Hàn Tuyết Thư sững sờ vì lời nói của Lục Khải, cô thu tay về rồi đưa lên miệng uống một ngụm lớn để che giấu đi sự bối rối của bản thân.
"Lục tổng, hy vọng anh công tư phân minh, đừng đùa cợt trong công việc".
Lục Khải cười nhạt, đưa ly rượu uống cạn rồi nói.
"Điều đó còn phải phụ thuộc vào thái độ của em".
Hàn Tuyết Thư dần mất kiên nhẫn với anh, bình tĩnh nói.
"Tôi đã ăn xong, hy vọng chúng ta có thể bắt đầu công việc".
"Nhưng tôi vẫn chưa ăn xong".
Hàn Tuyết Thư bất lực chỉ biết lặng lẽ ngồi ở đó, ánh mắt lại một lần nữa hướng về phía dòng sông bên ngoài, cô chỉ muốn thời gian trôi nhanh một chút để kết thúc buổi tối đầy mệt mỏi này.
Lục Khải miệng thì nói chưa ăn xong, nhưng người anh thì lại hờ hững tựa lưng vào ghế mà nhìn cô. Hai người lại rơi vào trạng thái im lặng một lần nữa như lúc trước bữa ăn.
Sau một lúc mọi thứ vẫn như vậy thì Hàn Tuyết Thư lên tiếng.
"Không biết Lục tổng đã sẵn sàng để chúng ta bắt đầu công việc được chưa?"
"Con của em đã lớn chưa?". Tiếng Lục Khải vang lên thay vì trả lời câu hỏi của cô mà anh lại hỏi một câu không liên quan khác.
Choang...
Chiếc ly thủy tinh trên tay Hàn Tuyết Thư rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành, cô sững sờ, hai vai run run, ánh mắt đỏ hoe căm phẫn nhìn Lục Khải.
"Anh dám hỏi tôi câu đó?". Giọng Hàn Tuyết Thư run lên mà nói. Nhìn biểu hiện của Hàn Tuyết Thư, Lục Khải lại nghĩ cô đang giận anh vì năm đó không tin đó là con của anh mà cho cô danh phận thật sự, nực cười.
"Không lẽ vì đó là con của kẻ khác mà tôi không được phép hỏi thăm sao?".
"Im miệng". Hàn Tuyết Thư cắt ngang lời nói của Lục Khải, cô run rẩy đến mức tay chân không còn thể kiểm soát được nữa.
Lục Khải uống một ngụm rượu rồi nhẹ nhàng đặt trở lại bàn, nhếch môi cười nhạt.
"Không cần phải kích động đến như vậy, dù là con ai thì tôi cũng không quan tâm đâu. Bắt đầu công việc đi".
Hàn Tuyết Thư tay nắm chặt vào nhau, ánh mắt sắc bén như muốn gϊếŧ chết Lục Khải ngay lúc này, hai vai cô vẫn không ngừng run rẩy.
"Tôi cho cô 5 phút để trình bày".
Hàn Tuyết Thư cố trấn an bản thân thì đột nhiên nước mắt lại rơi ra, bất lực đưa tay lên lau vội nước mắt thì giọt tiếp theo lại rơi ra, ngày càng nhiều hơn, Hàn Tuyết Thư gần như mất kiểm soát bản thân, cô ngập ngừng nói một câu.
"Tôi vào nhà vệ sinh một lát".
Không chờ Lục Khải trả lời mà đi thẳng một mạch vào trong.
Đến lúc quay trở lại thì Lục Khải đã rời đi, cô nhìn xung quanh vẫn không thấy anh ta đâu. Nhân viên phục vụ đi đến phía của Hàn Tuyết Thư, lễ phép nói.
"Hàn tiểu thư, Lục tổng đã rời đi rồi ạ".
Hàn Tuyết Thư lặng lẽ gật đầu rồi đi đến cầm túi xách ra về. Trong đầu cô chỉ lặp lại câu nói của Lục Khải trong đầu: "Con em đã lớn chưa?"