Về đến nhà, Hàn Tuyết Thư đi đến mở đèn lên, xung quanh khu dân cư yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe một vài tiếng còi xe ngoài đường truyền đến.
Hàn Tuyết Thư không biết đứng trước cửa sổ bao lâu rồi, cô cứ như vậy mà đứng ở đó nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nước mắt theo gương mặt của cô mà chảy xuống, cô cho là mình đủ kiên cường rồi nhưng cuối cùng vẫn không tự lừa dối được.
Một cơn gió mạnh thổi đến làm một cánh cửa sổ đóng mạnh lại, một âm thanh lớn vang lên làm Hàn Tuyết Thư giật mình cô vô thức đưa tay lên lau nước mắt.
"Lục Khải, xin anh đừng làm phiền cuộc sống tôi của tôi nữa".
Từ ngày gặp nhau ở trước công ty đến nay đã một tuần Lục Khải chưa từng xuất hiện trước mặt cô thêm một lần nào nữa, đều này càng khiến Hàn Tuyết Thư thêm lo lắng, chẳng biết chuyện gì sẽ ập tới. Vì cô biết chắc chắn rằng, Lục Khải một khi đã nói là sẽ thực hiện.
Không suy nghĩ nữa mà tiếp tục làm việc. Tuần lễ thời trang đã sắp diễn ra, công việc của cô càng thêm bận rộn.
CỐC...CỐC..
"Cô Anna, bên phía Lục thị gửi fax cho cô ạ". Tus từ bên ngoài bước vào, cẩn thận đặt phông bao lên bàn của Hàn Tuyết Thư.
Hàn Tuyết Thư nghe đến 2 từ Lục thị thì lại bất giác lạnh sống lưng. Ngay cả Tus cũng nhận ra rằng Hàn Tuyết Thư luôn có biểu hiện lạ mỗi khi ai đó nhắc đến Lục thị. Cậu cho rằng có lẽ vì cô choáng ngợp trước quy mô và vị thế của Lục thị đang sắp sửa hợp tác với bên mình, thế nhưng mấy ai biết được lý đằng sau lại phũ phàng như vậy, cũng mấy ai biết được cô đã phải trải qua những ngày đau thương như thế nào mới có được như ngày hôm nay.
Nhận tấm fax từ Tus xong, cô mở phong bì ra thì thấy một lời đề nghị của phía Lục thị. Việc mời đích thân nhà thiết kế Anna gặp gỡ trao đổi với đại diện phía Lục thị tại nhà hàng Moon phía Bắc thành phố. Hàn Tuyết Thư mệt mỏi gấp tấm fax lại, đưa tay day day hai huyệt thái dương, cô thật sự không hiểu Lục Khải lại tiếp tục tính kế chuyện gì tiếp theo, bản thân cô biết lời đề nghị này là vô cùng cần thiết và quan trọng cho buổi ký kết hợp đồng sắp tới, cô không thể viện một lý do nào thay cho sự vắng mặt của mình được.
Ngước mắt lên nhìn Tus đang chờ đợi quyết định của cô, Hàn Tuyết Thư cũng chỉ hờ hững nói.
"Về cuộc gặp gỡ trao đổi với Lục thị, tôi đồng ý tham gia, anh liên lạc với họ, ngày mai có thể tiến hành".
Tus vừa mừng vừa lo nên vừa mới cười đã lắc đầu.
"Cô có quyết định này khiến công ty rất mừng, còn về việc yêu cầu với Lục thị, Tổng giám đốc của họ đã đích thân yêu cầu mời cô".
Hai mắt Hàn Tuyết Thư mở to vì kinh ngạc, cô không ngờ Lục Khải lại dùng cách này để làm khó cô. Xem ra cô phải đấu với anh đến cùng rồi.
Tại nhà hàng Moon
Đây là nhà hàng nổi tiếng chủ yếu phục vụ cho giới thượng lưu, nhà hàng nằm bên bờ đông sông Hoàng Phố, phía Bắc thành phố A, một khu vực kinh tế sầm uất tại thành phố; bên trong nhà hàng được bày trí rất đơn giản nhưng lại có sức hút riêng, tiếng đàn violon vang lên thật yên ả và nhẹ nhàng.
Hàn Tuyết Thư vừa bước vào nhà hàng thì đã có nhân viên phục vụ ra dẫn đường.
"Hàn tiểu thư, Lục tổng đang đợi cô bên trong".
Hàn Tuyết Thư ngạc nhiên vì ở lại có người biết tên thật của cô để xưng hô, trong khi từ khi cô trở về nước, tất cả mọi người đều gọi cô là Anna, cô biết đây đều là ý đồ của Lục Khải, cũng không lấy làm lạ gì khi mà nhân viên phục vụ ở đây và cả nhà hàng này đã được bao trọn.
Từ xa cô đã nhìn thấy Lục Khải đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, anh quay lưng về phía cô, tấm lưng vững chãi, to lớn được bao bọc trong bộ tây trang thẳng thớm; hai chân bắt chéo nhau, một tay cầm ly rượu vang đỏ lắc đều và nhẹ nhàng.
Nhân viên phục vụ tiếp tục dẫn cô đến bên bàn của Lục Khải. Nhân viên cúi chào rồi lễ phép nói.
"Lục tổng, Hàn tiểu thư đã đến rồi ạ?".
Lục Khải nhẹ nhàng quay đầu sang, ngước mắt lên nhìn Hàn Tuyết Thư đang đứng bên cạnh nhân viên phục vụ, mắt thì không rời khỏi cô mà nhàn nhạt nói với nhân viên đó.
"Lên món".
Nhân viên phục vụ gật đầu rồi đi vào phía nấu nướng.
Hàn Tuyết Thư tay nắm chặt quai túi xách, hít sâu một hơi rồi nói.
"Lục tổng, tôi đến để nói về cuộc trao đổi về việc ký kết hợp đồng giữa C và Lục thị".
Lục Khải nhếch môi cười nhạt rồi hất cằm về chiếc ghế trước mặt.
"Ngồi".
Hàn Tuyết Thư đi tới ghế trước mặt và ngồi xuống, mất kiên nhẫn nói.
"Lục tổng, bây giờ..."
Cô còn chưa kịp nói gì thì Lục Khải đã không vui ngắt lời.
"Chờ món lên, ăn uống xong xuôi rồi hãy nói đến công việc".
Sau đó ngồi ngay ngắn lại, đặt ly rượu xuống bàn, nở nụ cười nhàn nhạt rồi nhìn cô.
Hàn Tuyết Thư ngây ngốc giây lát, cô không ngờ Lục Khải lại yêu cầu cô ăn cơm cùng anh.
Ăn cơm?
Thật buồn cười!
Ba năm trước khi cô vẫn còn là vợ anh thì tại sao ngay cả một bữa cơm anh cũng không ngồi cùng cô, cô đã đợi anh biết bao nhiêu lần.....
Bây giờ hai người chẳng còn là gì của nhau mà nói đến một bữa cơm, không phải rất nực cười sao?
Cô cắn cắn môi rồi mở miệng.
"Lục tổng, anh không cần phải bắt tôi phí thời gian ở đây, tôi chỉ đến trao đổi với anh vài vấn đề thôi, còn nếu anh chưa có nhã hứng để bàn chuyện công việc bây giờ thì tôi xin phép, tôi sẽ đi trước".
Nói xong, ngay lúc cô đứng lên thì Lục Khải lạnh lùng nói.
"Nếu rời khỏi đây ngay lúc này thì cũng đừng nghĩ đến việc ký kết hợp dong".
Hàn Tuyết Thư mất kiên nhẫn ngồi xuống, cô không đôi co với anh nữa mà lặng lẽ nhìn ra phía bờ sông. Chỉ riêng việc nhìn thấy anh đã khiến cô cảm thấy khó thở, việc phải hít thở chung một bầu không khí với anh càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt hơn.
Lục Khải ngồi đối diện cũng âm thầm nhìn cô. Ba năm qua cô đã thay đổi không ít, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, mái tóc dài thẳng của cô đã được thay thế bằng mái tóc uốn quăn lượn sóng bồng bềnh, làn da mịn màng trắng muốt của cô, tất cả mọi thứ đều được Lục Khải thu vào tầm mắt.
Có lẽ đã rất lâu rồi, từ ba năm trước cho đến tận bây giờ thì đây là lần mà cả hai người khi ở cạnh nhau mới yên tĩnh đến vậy, vì trước đây, chỉ cần nhìn thấy cô anh đều không quên dùng những lời lẽ nặng nề nhất dành cho cô.