Hàn Tuyết Thư tan làm đã là 7h tối, ngoài đường bây giờ vẫn đông đúc xe cộ qua lại. Đang bước đến chỗ để lấy xe thì điện thoại cô vang lên.
"Alo anh Minh ạ, vâng, em vừa mới tan làm".
Ở đầu dây bên kia cất lên một giọng nam sủng nịnh.
"Nhà thiết kế của chúng ta cứ làm việc đến tối như vậy thì ăn uống có đảm bảo không đây, hay là lại thường xuyên bỏ bữa".
Hàn Tuyết Thư chỉ biết cười trừ.
"Em vẫn ăn uống đầy đủ mà, anh đừng lo".
Hàn Tuyết Thư vẫn đang nói chuyện điện thoại cùng Lý Minh thì một chiếc Lamborghini đột nhiên dừng lại ven đường, ngay trước mặt cô.
Hàn Tuyết Thư liền bước đi về phía sau vài bước vì nghĩ chắc là có ai đó có việc gấp nên dừng ven đường thế này, không biết chừng lại còn là vấn đề tế nhị nữa. Cứ như vậy mà một người đàn ông từ trên xe bước xuống đứng ngay phía sau lưng của cô từ lúc nào không hay.
"Thế là cuối tháng này anh sẽ về nước hả?".
"Nếu em không thích thì anh sẽ không qua nữa".
Giọng nam giả vờ giận dỗi làm nũng với cô.
Hàn Tuyết Thư chỉ bất lực cười rồi nói.
"Được rồi, em phải vào lấy xe để về đây, cũng muộn rồi. Gặp lại anh sau nhé!".
Sau đó liền cất máy lại vào túi xách của mình rồi quay lưng lại thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lục Khải đang nhìn thẳng vào cô không một chút né tránh.
Bụp
Túi xách trên tay cô rơi xuống, hai mắt cô mở to vì kinh ngạc cùng hoảng sợ, cô cứ đứng đó mà nhìn người đàn ông trước mặt....
Là anh!
Anh vì sao lại đứng sau lưng cô từ lúc nào?
Anh còn muốn thế nào nữa đây?
Chẳng lẽ còn muốn biến cô thành con ngốc như ba năm trước.
Mù quáng, ngu ngốc, hèn mọn mà yêu anh để rồi gϊếŧ chết trái tim và bảo bảo của cô.
Những suy nghĩ đó của Hàn Tuyết Thư dần bị dập tắt khi Lục Khải đã đến rất gần cô, một tay anh đút trong túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc đang cháy dở. Lục Khải dừng lại trước mặt Hàn Tuyết Thư, lạnh lùng cất tiếng.
"Hàn Tuyết Thư, lâu rồi chúng ta mới gặp lại, cô không định chào hỏi tôi một câu sao?"
Hàn Tuyết Thư cố gắng giữ bình tĩnh, cắn cắn môi rồi nói.
"Lục tổng, không biết ngài có việc gì cần chỉ giáo?".
Lục Khải nhíu mày, anh hơi cao giọng hỏi:
"Không ngờ sau khi rời khỏi tôi cô lại sống hạnh phúc như vậy".
Hàn Tuyết Thư đưa tay lên vuốt mái tóc xoăn của mình, can đảm nhìn thẳng vào mắt Lục Khải và nói.
"Tôi không hiểu Lục tổng đang nói gì. Nếu không phải là chuyện ngoài công việc thì tôi xin phép đi trước".
Hàn Tuyết Thư không buồn liếc nhìn anh, thản nhiên cúi xuống nhặt túi xách và bước đi.
Ánh mắt Lục Khải trở nên rất đáng sợ, anh nghiến răng nói.
"Ba năm trước nhục nhã mang theo đứa con của tình nhân mà bỏ trốn khỏi đây, ba năm sau lại ngang nhiên quay trở về như chưa từng làm điều gì sai trái. Hàn Tuyết Thư, tôi thật khâm phục tài năng diễn xuất của cô đấy".
Hai tay nắm chặt lại, móng tay găm mạnh vào lòng bàn tay, Hàn Tuyết Thư tức giận quay lưng lại nhìn thẳng vào Lục Khải trước mặt anh.
"Thế Lục tổng có thể cho tôi biết, tôi và anh đã từng có quan hệ gì sao?"
Lục Khải cười khẩy, nhếch môi lạnh lùng nói.
"Quan hệ gì có lẽ cô Anna là người rất rõ nhất".
"Đúng vậy, chúng ta chính là quan hệ đối tác làm ăn, không ngờ Lục tổng lại nhã hứng quan tâm đến đời tư tôi như vậy. Rất cảm ơn nhưng tôi cảm thấy rất phiền, hy vọng Lục tổng sẽ không quấy rầy tôi nữa".
Lục Khải vẫn đứng yên nhìn cô chuẩn bị bước đi, hai tay anh đút ở túi quần và dùng giọng điệu bỡn cợt nói:
"Ba năm trước tôi chưa từng nghĩ đến việc là cô dám phản bội tôi để mang thai đứa con của kẻ khác đấy".
Hàn Tuyết Thư chấn động mạnh cả cơ thể nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh và nói.
"Chúng ta từng biết nhau sao? Nhưng tôi lại không nhớ đấy".
Lục Khải chỉ nhếch môi, trên nét mặt không có lấy dù chỉ là nửa điểm ăn năn, ân hận, thay vào đó chỉ có lạnh lùng và khinh thường.
Hàn Tuyết Thư nhìn thẳng vào anh không một chút né tránh rồi quay lưng bước đi một mạch về phía xe mà không chờ xem Lục Khải phản ứng ra sao nữa.
Lúc bước vào xe rồi cô mới tựa đầu mình trên vô lăng xe mà nắm chặt lòng bàn tay của mình.
Lục Khải vẫn đứng ở đó, lúc anh đứng sau cô thì cô vẫn mải mê nói chuyện cùng người đàn ông Lý Minh của cô.
Suốt ba năm qua cô và Lý Minh đã luôn ở cùng nhau. Cách cô nói chuyện với Lý Minh rất dịu dàng và bỏ hết dáng vẻ đề phòng.
Ba năm qua, Hàn Tuyết Thư đã sống rất tốt. Đã sống rất hạnh phúc.
Cũng đúng thôi, cô và Lý Minh đã có con với nhau mà.
Loại phụ nữ chỉ biết dùng thân xác để quyến rũ đàn ông như cô cũng có ngày được sống hạnh phúc như vậy sao? Loại người vì ham mê vật chất, vì đố kị mà sẵn sàng hãm hại người khác cũng được thảnh thơi mà sống như vậy?
"Hàn Tuyết Thư, tôi sẽ không để cô được sống yên ổn như vậy lâu nữa đâu"...