Sau khi tiễn Hàn Tuyết Thư về, A Vỹ lên phòng tổng giám đốc để báo cáo tình hình. Lục Khải chỉ gật gật đầu rồi ra hiệu cho A Vỹ ra ngoài. A Vỹ chần chừ một lúc rồi lên tiếng.
"Vừa rồi tôi có nghe thấy thiếu phu nhân chiều nay sẽ đi thăm cô nhi viện ạ, tổng giám đốc có muốn cử người đi theo không ?"
Lục Khải ánh mắt đăm chiêu, sau đó lạnh lùng lên tiếng.
"Không cần".
Đến chiều tối, Lục Khải lái xe thẳng đến mộ của cha mẹ anh, hôm nay là ngày giỗ của họ. Không năm nào anh làm rầm ran, anh luôn yên tĩnh mà nhớ về họ, nỗi đau năm đó vẫn còn âm ỉ trong lòng anh, sự ra đi của họ để lại trong lòng anh một nỗi đau mãi mãi không thể phai nhòa được, đó cũng là lý do mà anh rất trân quý cô bé năm xưa trong ngày mưa lớn đó, cô bé ấy cũng một lần nữa mà rời bỏ anh khỏi thế giới. Mở cửa xe bước xuống, Lục Khải thấy một bóng hình thấp thoáng trong chập chờn giữa bóng hoàng hôn xế tà, cô gái trong chiếc váy trắng dài đang đứng ở đó, bóng dáng quen thuộc đối với Lục Khải, anh lạnh lùng lên tiếng.
"Tại sao cô lại đến đây?"
Hàn Tuyết Thư giật mình vì giọng nói này, cô quay người lại, hai ánh mắt chạm nhau, Hàn Tuyết Thư có chút bối rối mà tránh ánh mắt ấy.
"Tôi chỉ tiện đường mà thôi, anh đừng hiểu lầm".
Hàn Tuyết Thư nói rồi xách túi bước đi về phía xe cô đang đậu ở phía dưới. Thấy cô bước đi như vậy, Lục Khải đột nhiên lại bước theo cô, lúc Hàn Tuyết Thư vừa đưa tay để mở cửa xe thì Lục Khải lại đóng mạnh lại, sau đó thuận tay mà giữ chặt tay cô.
"Tại sao cô biết mộ của cha mẹ tôi?"
Hàn Tuyết Thư kéo tay muốn rút lại nhưng lại bị Lục Khải giữ chặt, cô bất mãn nói.
"Tôi chỉ vô tình biết được thôi, anh nghĩ nhiều làm gì?".
Lục Khải thấy thái độ của cô như vậy, lập tức áp người cô vào phía xe rồi giữ chặt, lãnh khốc nói:
"Cô nên nhớ, đây không phải là nơi ai cũng có thể tới được".
Nhìn ánh mắt đầy lửa giận của Lục Khải, Hàn Tuyết Thư bỗng rùng mình, vậy mà những ngày còn ở cô nhi viện, ngày nào cô cũng ghé qua đây để quét dọn giùm anh, còn nói chuyện cùng họ nữa, vậy mà giờ anh lại lên giọng trịch thượng mà cấm cản cô. Ngày hôm nay, cô biết là ngày giỗ của họ, cô đã về sớm và đến thăm lại nơi đây, sau đó sẽ tiện đường mà đến thăm cô nhi viện, không thể ngờ là lại tình cờ gặp anh ở đây trong tình thế này, Hàn Tuyết Thư nói.
"Vậy thì anh để tôi đi đi, anh giữ tôi làm gì?"
Lục Khải cười nhếch môi.
"3 năm trước hình như cô cũng từng nói câu này với tôi".
Hàn Tuyết Thư nghe thấy Lục Khải nhắc về 3 năm trước, cô dùng hết sức để vùng khỏi cánh tay của Lục Khải.
"Bỏ tôi ra".
Lục Khải lạnh lùng nắm chặt tay cô.
"Nhưng không phải là cô yêu tôi sao?".
Cổ tay bị anh nắm chặt đến mức hằn lên vết đỏ, mặc dù rất đau nhưng cô vẫn không kêu lên.
Lục Khải lôi mạnh cô sát vào người mình, anh ngửi được hương thơm phát ra trên người cô, anh khẽ nhíu chân mày, hương thơm này ba năm qua anh luôn nhớ tới.
Hàn Tuyết Thư khổ sở cười một tiếng, trong lòng từng đợt đau nhói truyền đến:
"Tình yêu của tôi chết vào ba năm trước rồi".
"Lục Khải, anh quên rồi sao, người gϊếŧ chết nó chính là anh".
Lục Khải lạnh lùng siết cô càng chặt:
"Hàn Tuyết Thư, cô là đang trách tôi?".
"Trách anh?".
Hàn Tuyết Thư chua xót lắc đầu:
"Không, tôi chỉ trách bản thân mình thôi".
Trách anh cũng được, hận anh cũng được, dù sao cũng đem anh để trong lòng.
Chỉ là đem trao cho anh trái tim nguyên vẹn, đến lúc nhận về đã tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Cô cho rằng 3 năm qua lòng mình đã nguội lạnh, không còn biết cảm giác.
Nhưng khi đối mặt với anh cảm giác đau đớn lại ngập tràn.
Lục Khải từ từ buông lỏng tay ra, Hàn Tuyết Thư rất nhanh rút tay về xoa nhẹ cổ tay đã đỏ ửng của mình.
"Chúng ta đã kết thúc rồi, xin anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi thực sự cầu xin anh".
Dứt lời Hàn Tuyết Thư xoay người lại rồi bước lên xe, cũng là lúc nước mắt cô rơi xuống gò má nóng hổi.
Cô cho là mình mạnh mẽ, nhưng trái tim cô lại vô cùng yếu đuối.
"Lục Khải, ngày anh tàn nhẫn gϊếŧ chết đứa con của chúng ta thì chúng ta đã xem như ân đoạn nghĩa tuyệt rồi. Đừng để tôi hận thêm anh nữa".
Cả một đêm dài trằn trọc không thể ngủ được, Hàn Tuyết Thư thức trắng một đêm dài, trong đầu cô chỉ văng vẳng những câu nói của Lục Khải ngày qua. Từ ngày trở về thành phố A, triệu chứng mất ngủ của cô ngày càng trầm trọng, dù đã dùng đến thuốc thế nhưng cô vẫn không thể chợp mắt được.
Đồng hồ báo thức reo, Hàn Tuyết Thư uể oải xuống giường rồi làm vệ sinh cá nhân, ngồi trước bàn trang điểm, cô dùng phấn che đi quầng thâm mắt do việc mất ngủ nhiều đêm của mình.
Reng...reng..
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hàn Tuyết Thư thuận tay với lấy, là Tus, không hiểu có chuyện gì mà sáng sớm Tus đã gọi cho cô.
"Alo".
"Cô Anna, cô đã đọc tin tức chưa, có chuyện không hay rồi". Giọng Tus gấp gáp tràn đầy sự lo lắng.
Hàn Tuyết Thư trở máy về trang tin tức, đập vào mắt cô là những hình ảnh của cô và Lục Khải trên rừng thông ngày qua và hình ảnh 2 người ăn tối cùng nhau ở nhà hàng Moon. Những hình ảnh với góc chụp vô cùng mờ ám của hai người họ, cùng với đó là những dòng chữ chướng mắt như: "Một nhà thiết kế cố tình quyến rũ tổng giám đốc của Lục thị để câu kéo hợp tác"; "Chân dung người thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của tổng giám đốc Lục thị và thiên nga làng múa Diêu Ánh Ngọc"... Theo đó là vô số những lời bình luận ác ý hướng về cô.
Hàn Tuyết Thư bình tĩnh tắt máy rồi tiếp tục trang điểm
"Lục Khải, cho đến cuối cùng anh cũng không bỏ qua cho tôi".
Bước ra ngoài, Hàn Tuyết Thư vẫn phong cách thường ngày, nhưng thêm vào đó là chiếc kính râm bản lớn che một phần gương mặt. Hôm nay lúc Hàn Tuyết Thư vừa xuống sảnh chung cư thì đã thấy Tus đậu xe chờ sẵn, hai người vừa đến công ty thì đã thấy phóng viên vây quanh bên ngoài.
"Cô Anna, bây giờ phải làm sao đây?". Tus nhìn tình hình phóng viên bên ngoài liền lên tiếng hỏi.
Hàn Tuyết Thư cũng nhìn ra bên ngoài, khoảng hơn 30 phóng viên và nhà báo đang vây kín trước công ty, điện thoại của Tus cũng reo liên tục và toàn những số máy lạ, chắc chắn đều là từ những tòa soạn lớn.
"Hay là tôi lại đưa cô về, hôm nay cô hãy nghỉ làm một buổi". Tus sau khi dập máy thì liền nói tiếp.
"Không sao, tôi sẽ vào công ty". Hàn Tuyết Thư bình tĩnh nói.
"Nhưng mà..."
"Nếu tôi không làm điều gì sai, vậy cớ sao tôi phải né tránh". Hàn Tuyết Thư lấy từ trong túi ra một cây son đỏ, dặm lại son môi rồi đưa tay mở cửa bước xuống xe.
Đám phóng viên thấy từ trong xe Hàn Tuyết Thư bước xuống, tất cả liền nháo nhào mà chạy lại phía cô mà vây quanh, Hàn Tuyết Thư không một chút né tránh, sẵn sàng đối diện với nhiều ống kính máy quay đang hướng về mình, cùng theo đó là hàng loạt câu hỏi chen nhau cất lên:
"Cô Anna, cô có thể cho chúng tôi biết về mối quan hệ của cô và tổng giám đốc Lục thị không?"
"Cô có biết về việc mình là người thứ ba chen chân vào gia đình của người khác không ạ?"
"Được biết cô là một nhà thiết kế từ nước ngoài về nước, cô có thể cho chúng tôi biết rõ hơn về quá khứ và hiện tại chuyện tình tốn nhiều giấy bút báo chí của cô không ạ?"
Hàn Tuyết Thư chỉ mỉm cười, nụ cười sắc sảo không kém phần quyến rũ của mình, bình tĩnh nói:
"Nếu có mắt hãy học cách tìm hiểu tôi để có được câu trả lời, đừng bao giờ dùng tai để nghe người khác thêu dệt về cuộc đời tôi. Đó là tất cả những gì tôi có thể trả lời, nếu muốn hợp tác, hãy liên hệ với trợ lý của tôi. Còn bây giờ, mời tránh đường".
Hàn Tuyết Thư sải bước vào công ty, cô tháo kính xuống cầm ở tay rồi đi thẳng vào phòng làm việc, mọi người cũng có thì thầm bàn tán nhưng không ai nghĩ rằng Hàn Tuyết Thư là người vì tiền, vì hợp đồng mà có thể bán rẻ mình như vậy. Ai cũng đứng về phía cô, đều hy vọng cô có thể vượt qua câu chuyện thị phi lần này.