Lục Khải ra ngoài, ngừng xe của mình, đi vào một quan bar mở của hai mươi bốn giờ, bên trong cũng không có quá nhiều ồn ào, thậm chí còn có một loại cảm giác cao áp không nói được, người tới nơi này đều là nhân vật nổi danh, tự nhiên, giá cũng sẽ không quá tiện nghi.
Bước vào một căn phòng VIP xa hoa, Lục Khải mệt mỏi tựa lưng ra ghế, mắt nhắm lại. Anh thực sự mệt mỏi, có nhà nhưng lại không muốn về, chỉ cần về nhà nhìn thấy cô, anh lại không khống chế được bản thân mình. Sau khi đạt được mục đích của bản thân là khiến cô yêu anh đến hơn bản thân mình, anh lại chưa tận hưởng được cảm giác hân hoan chiến thắng như anh nghĩ. Một người như anh, chinh chiến trên thương trường đã nhiều năm, đưa Lục thị trở thành công ty vững mạnh như hiện tại, được bao người kính nể, ngưỡng mộ, chưa bao giờ biết đến mùi vị của thất bại. Vậy mà bây giờ, tìm một niềm vui chiến thắng cũng cảm thấy khó khăn. Chỉ là một người phụ nữ cũng khiến anh đau đầu suốt những ngày tháng qua.
Phương pháp tra tấn người phụ nữ vô cùng tàn nhẫn nhất là cái gì, không phải lòng của cô, không phải thân thể của cô, mà chính là triệt để phá hủy linh hồn của cô.
Ngày hôm sau, Lục Khải lại trở về nhà, đã từ rất lâu rồi anh mới về nhà một cách liên tục như vậy, đến Hàn Tuyết Thư cũng rất ngạc nhiên. Nếu như ngày trước, Hàn Tuyết Thư sẽ rất vui mừng và chạy đến cửa để đón anh, nhưng bây giờ, đến một chút can đảm đến gần anh cô cũng không dám, bởi vì anh đã nói, bầu không khí có cô rất bẩn...
Hàn Tuyết Thư ở yên trong phòng không ra ngoài, cô không muốn anh nhìn thấy cô, anh sẽ tức giận. Ngày hôm nay, cô đã dọn đồ của mình sang lại căn phòng cũ mà lúc trước cô ở. Cô cảm thấy cô ở đây sẽ tốt hơn, anh sẽ về nhà thường xuyên hơn, cô không ở cùng phòng với anh nữa anh sẽ thoải mái hơn, sẽ đỡ chán ghét cô hơn.
Lục Khải bước vào phòng, căn phòng trống không không có một ai, nhìn qua căn phòng cuối hành lang có ánh sáng, anh đi đến gần, đưa tay mở cửa ra. Hàn Tuyết Thư theo hành động của anh mà nhìn lên rồi vội vàng để đóng giấy tờ của mình qua một bên rồi đứng dậy, không biết phải nói gì.
"Cô sống vui vẻ nhỉ?"
Lục Khải âm trầm hỏi cô.
Hàn Tuyết Thư im lặng không nói gì, cô chỉ đứng như vậy, mắt nhìn thẳng anh không chút tránh né. Phải, cô quen rồi, cô đã quen với sự lạnh lùng hờ hững của anh rồi. Cô biết được rằng, bản thân cô cũng quá chán ghét sự yếu đuối của mình.
"Tại sao người độc ác lại dửng dưng sống, còn một người bị hại, một người lương thiện như cô ấy lại phải ra đi? Cô biết không?"
Hàn Tuyết Thư vẫn im lặng không đáp, bởi vì kỳ thực, cô cũng không biết đáp án là gì để trả lời câu hỏi đó của anh.
Lục Khải đột nhiên lại bật cười, nụ cười của anh rét lạnh đến xương tủy, khiến Hàn Tuyết Thư bất giác lùi lại về sau. Lục Khải bước đến đối diện trước cô, bàn tay đưa ra sau tóc cô rồi giật ngược về phía sau, Hàn Tuyết Thư ngã nhào ra, cơn đau từ đỉnh đầu truyền đến khiến cô đau đớn, thế nhưng dù một lời cô cũng không than vãn, cũng không bật ra lấy một tiếng kêu đau
"Hôm nay của một năm trước là ngày mà Nhược Nhi đã rời xa tôi mãi mãi. Vậy mà cô lại dửng dưng ở đây, ở trong căn nhà của tôi và cô ấy, cô không cảm thấy nhục nhã à?"
Lục Khải hét lên rồi cùng theo một cái giật mạnh tóc cô ra sau, một tay còn lại bóp chặt cằm cô. Hàn Tuyết Thư đau đớn nhắm chặt mắt lại, cô đau nhưng trái tim cô còn đau hơn. Hóa ra hôm nay là ngày giỗ của Chu Nhược Nhi, thảo nào anh lại giận đến như vậy, rút cục thì cô cũng chỉ là nơi để anh trút giận, là người để anh trả thù, nhưng ngay đến cả một lý do thực sự rõ ràng cô cũng không được biết. Cô chỉ biết được rằng, anh nói cô hại Chu Nhược Nhi của anh chết. Anh nói vậy thì cô biết vậy, cô không được quyền hỏi anh, cũng không có tư cách được nói chuyện với anh.
"Đi"
Lục Khải kéo cô dậy, nắm lấy gáy cô và đẩy cô đi ra ngoài. Hàn Tuyết Thư lúc này mới giật mình muốn tránh né anh, thế nhưng cô làm gì có khả năng đó, cô cũng chỉ bất lực đi theo anh, anh đẩy cô lên xe rồi đóng cửa lại, ngồi lên ghế lái rồi chạy đi trong màn đêm với tốc độ cao, Hàn Tuyết Thư sợ hãi chỉ ngồi co ro im lặng ở phía sau, cô không biết anh sẽ đưa cô đi đâu, bản thân lo lắng run sợ, cô không biết được anh sẽ làm gì cô trong lúc bản thân nóng giận nữa.
Chạy một lúc thì cuối cùng Lục Khải cũng dừng xe ở một nơi hoang vu hẻo lánh. Gió bên ngoài lạnh lẽo, bản thân cô chỉ mang một cái váy mỏng manh ở nhà, cơ thể run lên, da cô trắng bạch ra vì lạnh, đột nhiên Lục Khải đứng phía sau cô lên tiếng:
"Cô ít nhất phải xin lỗi Nhược Nhi một tiếng chứ. Không lẽ cô định chối bỏ hết tội?"